LINH PHI KINH - Trang 774

Ông lấy một cái đỉnh đồng từ trong rương sắt ra, hươi kiếm nhẹ nhàng

một phát, "rẻng", đã cắt cái đỉnh ra làm đôi, vết cẳt sáng choang như
gương, bằng bặn như ta lấy dao xắt đậu hủ.

Tịch Ứng Chân cười cười: "Cái này kêu là ‘Chân Cương Đoạn Ngọc'.

(thực sự cứng đến có thể chặt sắt cắt ngọc)"

Thấy Diệp Linh Tô vẫn ra dáng không phục, ông mỉm miệng cười, bảo

cô: "Dĩ nhiên, kiếm này tuy sắc bén, nhưng luận về chất thép, vẫn không
bằng cây Thanh Li."

Diệp Linh Tô nghe xong, cô mới thấy hài lòng, bèn gật đầu lia lịa.

Minh, Trúc hai người để xổng mất của quý, họ hối hận không thôi, cứ

nhìn chằm chằm vào cây "Chân Cương", thần sắc cực kỳ ham muốn. Tịch
Ứng Chân thấy thế, ông khẽ nhíu mày, đưa cây kiếm cho Lạc Chi Dương,
nói: "Mi giữ cho kỹ nhé, đừng để mất. "

Lạc Chi Dương mừng rơn, hắn hỏi lại: "Cho tui thiệt hả?"

Tịch Ứng Chân lẳng lặng gật đầu, trong lòng ông thầm nghĩ "Đây là vật

chôn theo người, lấy đi thật không phải phép, nhưng ta mà không lấy, ắt sẽ
rơi vào tay ác nhân."

Xung đại sư thủy chung cứ khoanh tay đứng nhìn, lúc này lão mới cười

cười: "Lạc lão đệ được thanh kiếm lừng danh này, thật đáng mừng, đáng
hài lòng lắm. "

Lạc Chi Dương đút trả kiếm vào vỏ, hắn vui vẻ nói: "Tui cũng hỉ hả

lắm, nếu không có đại hòa thượng ngươi, thanh kiếm này cũng không sao
xuất thế được."

Trúc Nhân Phong "phì" một tiếng, y rủa xả "Một cây kiếm tàng, có cái

gì đặc sắc đâu kia chớ? Cho dù là bảo kiếm thiệt, người sử kiếm chẳng tài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.