LINH PHI KINH - Trang 788

ông ấy. Ta nói theo nghĩa khí, thề sẽ nhất quyết không làm khó dễ gì ngươi,
món đại kim cương thần lực của bổn môn có thể trừ tuyệt trăm tà, không
chừng đủ sức phá giải ‘Nghịch Dương chỉ’".

"Nói nghe thiệt hay!", Lạc Chi Dương cười ầm, "Tặc trọc lư, ngươi mà

nói nghĩa khí, thì lợn sề cũng có thể leo lên cây. Thôi đừng hoa ngôn xảo
ngữ nữa, lời nói của ngươi chẳng câu nào đáng tin hết"

Xung đại sư sắc mặt âm trầm, lão gượng cười, nói: "Vậy cũng được, tụi

mình thử thi nhau chờ đợi, ta có công phu thiền định, dù một năm hay lâu
hơn nữa, ta đều có thể nhịn ăn nhịn uống. Ta cứ ở ngoài này, cho người
xuống núi đem đồ ăn thức uống lên đây, ngươi trong đó cứ thử chờ xem
được bao lâu, xem ai thắng ai thua"

"Ai mà sợ!", Lạc Chi Dương giọng không nhanh không chậm, nói tiếp:

"Vừa qua, cả đám đụng độ nhau, các ngươi ba người mà còn không thắng
nổi, bây giờ cho đi xuống núi bớt một người, thiệt chính hợp ý ta."

Hắn hư trương thanh thế, ngoài cửa ba người lại nảy sinh ngờ vực, vừa

rồi song kiếm hợp bích, uy lực kinh người, bây giờ, nếu họ thiếu một
người, không chừng chẳng thắng nổi thật. Trúc Nhân Phong đã lãnh một
kiếm, nhưng chưa cam tâm, hắn lớn lối: "Cẩu tiểu tử khoan đắc ý, chúng ta
cho người xuống núi hay không, ngươi làm sao biết cho nổi."

Lạc Chi Dương cười ha hả, hắn nâng cây "Chân Cương", khoét một

vòng vào tấm cửa đồng, mũi gươm cắt kim loại như cắt đất sét, chỉ một lúc,
đã trổ trên cửa một cái lỗ nhỏ.

Lạc Chi Dương gí sát mắt vào, hắn dòm dòm, rôi cười, nói: "Không tệ ..

không tệ chút nào, thấy thiệt rõ ràng!"

Ba người ngoài cửa hết vốn, thảy đều lập tức nhụt chí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.