LINH PHI KINH - Trang 790

Lạc Chi Dương nghe ông nói, hắn có cảm giác vừa sa xuống một hố

băng, còn Diệp Linh Tô cũng buồn nản, cô lặng yên cúi đầu, cứ nghĩ đến
chỗ tai ương của Tịch Ứng Chân thê thảm đến mức này, toàn là do Vân Hư
ban tặng, oán hận trong lòng cô đối với người cha đẻ ra mình lại tăng thêm
một chút.

Tịch Ứng Chân ho khan vài tiếng, ông cố đè nén khí huyết trong mình,

rồi tiếp: "Cái hộp ngọc kia phải vô cùng quan trọng, nếu không, thì đã chả
được đặt trong tay kim thân Thích Ấn Thần, bây giờ nó bị lũ ác nhân chiếm
đoạt, mai đây thể nào cũng xảy đến nhiều tai hoạ khủng khiếp".

"Tui thiệt không có cách nào khác!", Lạc Chi Dương ủ rũ, "Không dùng

hộp đó làm mồi, nhất định chẳng thể dẫn dụ tụi tặc trọc lư cùng Minh Đấu
chạy ra bên ngoài".

"Trái lại, mi làm vậy giỏi lắm", Tịch Ứng Chân liếc hắn, mặt thoáng nét

vui vẻ, "Ta chỉ tiếc đã đánh mất nó thôi!"

Lạc Chi Dương nghe ông nói, trong đầu vụt có ý lạ, hắn hỏi ông: "Nếu

cái hộp quan trọng, thế thì bông sen ngọc kia là sao?"

Tịch Ứng Chân ngẫm nghĩ, ông nói: "Đã đến nước này, mình cứ thử lấy

xuống xem, xong rồi thì lại để về như cũ, ta nghĩ Thích tiền bối cũng sẽ
không qưở trách đâu".

Lạc Chi Dương vốn tò mò, hắn nghe lời ông, bước lại gần toà tháp,

trong bóng tối, bông sen ngọc toả sáng mờ mờ, soi tỏ nét mặt đầy nét quỷ
mị của kim thân,

Lạc Chi Dương chợt cảm giác sống lưng lạnh ngắt, hắn thầm khấn khứa

đôi câu, rồi gỡ lấy bông sen đem về đưa cho Tịch Ứng Chân.

Lão đạo đón lấy, ông tỉ mỉ quan sát, thấy chất ngọc của bông hoa không

phải thứ ngọc bích tầm thường, mà được chế tạo từ một thứ đá phát quang,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.