LINH PHI KINH - Trang 789

Lạc Chi Dương nói như thật, thực tình, quá nửa đều là hư trương thanh

thế, vừa rồi, đánh ngang tay ba người nọ, chỉ nhờ chỗ chiếm được cái xuất
kỳ bất ý, Huống hồ, hắn không thể vận khí, đánh nhau lâu dài, ắt sẽ lộ tẩy!

Chẳng qua, trước sinh tử của Tịch Ứng Chân, mấy cái phiền toái nọ đều

không đáng nhắc tới. Lão đạo sĩ vốn đang bị "Nghịch Dương chỉ" hoành
hành, lại lãnh thêm một trọng quyền từ Xung đại sư, ông lúc này đang ngồi
dựa vào vách đá. hầu như sắp hấp hối đến nơi.

Diệp Linh Tô lấy ra một bình ngọc, trút từ trong hai hoàn thuốc màu

vàng nhạt to cỡ mắt rồng, cô bịt mũi, banh miệng Tịch Ứng Chân ra, thồn
mạnh hai hoàn thuốc đó xuống dưới cổ họng ông.

Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: "Đó là thuốc men gì thế?"

Diệp Linh Tô thì thào: "Là ‘Ngọc Tủy Hồi Nguyên đan', phương thuốc

bào chế do 'Tố Tâm Thần y' lưu lại từ xưa, tuy không thể nghịch chuyển âm
dương, nhưng có công dụng đại bổ nguyên khí."

Đan dược quả như lời, Tịch Ứng Chân dùng xong, trên mặt ông đã có

chút sắc hồng hồng, sau một lúc lâu, ông mở to hai mắt, giọng khản đặc,
ông nói: "Tiểu cô nương, linh đơn này quý lắm, đừng lãng phí trên mình ta,
lão đạo ta lúc này đây, sợ không qua khỏi."

Lạc Chi Dương vội la lớn: "Tịch đạo trưởng, ngài đừng nói vậy, tụi tui

nhất định tìm cách cứu chữa cho ngài."

"Cứu nỗi gì?", Tịch Ứng Chân lắc đầu, ông gượng cười,"‘Tố Tâm Thần

y' Hoa Hiểu Sương, thày thuốc giỏi, làm phúc cứu chữa cho đời, nhưng bà
vẫn thường nói: ‘chỉ có thể cứu sinh, không thể cứu tử'. Thương thế của ta,
ta biết, bần đạo thân thể xác xơ, có chết cũng không tiếc nuối gì, nhưng làm
hai đứa bị vây hãm trong này, thật là mang nhiều tội nghiệp quá!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.