LINH PHI KINH - Trang 866

mới hưởng thái bình được có vài ngày, rủi nảy sinh chút ít biến cố trong
hoàng thất nhà Chu, thiên hạ lại sẽ rơi vào chiến tranh. Giữ cho thiên hạ
yên ổn là việc công nghĩa, cừu thù của bọn mình là riêng tư, không thể vì
cái riêng tư của mình mà gây đau khổ cho người người trong thiên hạ."

Bặc Lưu đứng bên nghe, y vuốt cái bụng bự, ngao ngán thở dài, hắc đại

hán mặt nghiêm trang, vẻ oán hận, góp ý: "Chu Liệt, huynh nói rất đúng,
nhưng Thạch Xuyên đệ chỉ là không sao nuốt trôi luận điệu đó."

"Tên đá tảng kia, đệ quên rồi hả?", Thu Đào ngừng một chút, bà trầm

giọng, tiếp, "Hồi đó, ngài tổ sư gia chỉ vì thù hận riêng tư, đã công thành
phá quốc, gây chiến loạn cho dân lành, để rồi trọn nửa cuộc đời về sau,
ngài đành hối hận, đến chết khôn nguôi"

"Thôi!", Thạch Xuyên nắm chặt quyền đầu, mạnh bạo vung lên, "Giang

sơn gấm vóc coi như mất trắng vào thằng súc sinh đó. Gây họa từ đôi
quyền này, há đệ dám khinh xuất sao!" Chu Liệt lắc đầu thở dài, "Thành
chủ tài ba như người trời vậy mà còn bó tay, bọn mình chút xíu bản sự, tốt
nhất là tuân theo ý chỉ của ngài"

Lạc Chi Dương nấp sau tảng đá, nghe họ đàm luận mà càng lúc càng

thêm mờ mịt, bốn người này tựa hồ mang cừu hận cùng Chu gia, nhưng vì
chịu một ước thú gì đó nên không sao báo thù tuyết hận.

Hắn còn đang ngẫm nghĩ, bỗng Thu Đào xoay mình, ngoảnh mặt về

phía hắn, bà mỉm cười, giọng thanh thoát: "Túc hạ nghe nãy giờ lâu như
vậy, có thấy thích thú lắm không?"

Nghe bà đột nhiên nói thế, Lạc Chi Dương như vưà bị ăn một gậy vô

đầu, hắn nháo nhào vùng dậy, bỏ chạy, mới được hai bước, thấy đàng trước
nhoáng lên một bóng người, Thạch Xuyên đã chường mặt chặn đường, Lạc
Chi Dương vội vàng co cẳng chạy sang hướng khác, đâu dè đập ngay vào
mặt là gã mập ú đang dòm dòm hắn, ngoác miệng ra cười ha hả. Hắn ú ớ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.