LINH PHI KINH - Trang 917

hán không thể làm gì khác, cu cậu trong lòng khó chịu, chi lầm bầm dăm
tiếng, vẻ mặt thiểu não. Thu Đào cười cười: "Vạn sư huynh yên tâm, việc
này giao cho muội là tốt lắm." Vạn Thăng yên lặng gật đầu, Lan Truy xoay
người, chỉ nhoáng một bóng trắng, y đã mất dạng vào màn đêm. Đoàn
người Vạn Thăng cũng theo sát, chớp mắt, bốn bóng đen nhòa lẫn vào đêm
tối.

Thu Đào nhìn theo mọi người đi xa, bà ngó Lạc Chi Dương, hỏi:

"Trương Thiên Ý sao lại buông tha ngươi?"

Lạc Chi Dương cười: "Hắn bị nội thương phát tác, chưa kịp giết tui, đã

chết ngủm."

"Trương Thiên Ý chết?", Thu Đào thoạt đầu cả kinh, rồi lại thấy khó

hiểu, "Ta xem thân thủ hắn ngày đó, thấy không giống kẻ sắp chết, hay là
hắn vốn bị cố tật, trong khi bỏ trốn, đã phát động thương thế?"

Lạc Chi Dương không tiện nói nhiều, hắn gật đầu nói: "Có lẽ là vậy."

Hắn lại hỏi, "Thu đại nương, sau đó, bà có còn gặp lại cô gái đồng hành

với tui không?"

"Cái cô gái giả trai đó hả?" Thu Đào khẽ lắc đầu, "Khi ta trở về, nàng đã

đi đâu mất. Sao vậy? Hai đứa ngươi lạc nhau hả? Cũng không có gì đáng
lo, cô ta là cao đồ của Thái Hạo cốc, võ công cao hơn ngươi rất nhiều. Ừ...
chẳng trách ngươi có sử một chiêu mang phong cách ‘Dịch Tinh kiếm’, ý
hẳn là do cô ta đã dạy cho ngươi."

Bà lườm Lạc Chi Dương một cái, mặt lộ vẻ không vui, "Đứa nhỏ nhà

ngươi này thực kỳ quái, thấy ta mà không chịu nhận liền, cứ lén lén lút lút,
gây hiểu lầm vô vị! "

Lạc Chi Dương gãi đầu, nói: "Tui chỉ là tò mò, võ công Thu đại nương

như vậy, vì sao cam lòng đi mại nghệ tại miếu Phu Tử?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.