LINH PHI KINH - Trang 934

sao vào Tịch Ứng Chân, "Lỗ mũi trâu, ngươi thực sự không có tin tức gì
của hắn?"

"Thực sự là vậy", Tịch Ứng Chân giọng lạnh nhạt, "Lão đạo ta không

gặp người này, đã hơn hai mươi năm."

Ánh mắt khốc liệt của Chu Nguyên Chương chiếu một hồi lâu vào lão

đạo sĩ, rồi ông ta gượng một nét cười, xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên
mình Lạc Chi Dương, ông quan sát hắn một lúc, rồi cất giọng bình thản
hỏi: "Lỗ mũi trâu, đây là đồ đệ ngươi mới vừa thu nhận hả?"

Tịch Ứng Chân cười cười: "Coi như là thế! Ngươi và ta tuổi tác ngang

nhau, cũng phải có chút nghĩ ngợi tới hậu sự!" Chu Nguyên Chương vuốt
bộ râu dài, hàng mi trắng chớp chớp, "Đạo Diễn kia tu theo Tiểu Thừa,
không làm đạo sĩ, chỉ muốn làm hòa thượng, nửa tăng nửa đạo, chả đâu vào
đâu; Đạo Thanh là đồ nịnh hót, chính là 'Một thứ chó theo chủ ve vẩy đuôi,
chả có cái tài cán gì'. Trẫm có mấy đứa con trai, con gái, lại toàn là người
trong trần thế, một khi ngươi tọa hóa, ít ra cũng còn có một tên đồ đệ kế
thừa truyền thống đạo pháp, giúp trẫm trông coi việc đạo tông của thiên
hạ."

"Thánh Thượng quá khen.", Tịch Ứng Chân nói, "Đứa nhỏ này tư chất

cùng lịch duyệt rất thô thiển, không gánh vác nổi cái trách nhiệm to tát ấy
đâu."

"Nói cái giọng sặc mùi sách vở cổ hủ", Chu Nguyên Chương sôi nổi,

"Nói đến tư chất cùng lịch duyệt, hồi bọn mình khởi sự năm đó, có chút gì
là lịch duyệt với lại tư chất? Tiểu đạo sĩ này không đủ để cho trẫm dùng,
nhưng thái tôn của ta còn nhỏ tuổi, có thể đem đưa sang cho nó dùng"

Tịch Ứng Chân thở dài: "Bần đạo lại chưa hề nói chuyện, bệ hạ dựa vào

đâu nhận định nó là truyền nhân kế thừa y bát của ta?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.