LINH PHI KINH - Trang 941

mạng, nó bị Trương Thiên Ý giết chết, trong lòng con vẫn khắc khoải.
Trong cung cũng như ngoại thành, không có tay chơi sáo nào có ngón nghề
cân xứng với tài đàn của con, suốt hai năm qua, con rầu rĩ kém vui, duyên
do chắc vì thiếu người tri âm hòa sáo. Giờ thì quá hay, như ta thấy, ngón
sáo của tiểu đạo sĩ này so với tiểu thái giám kia còn cao minh gấp bội, từ
giờ trở đi, mỗi lúc ta có thì giờ nhàn hạ, sẽ cho triệu nó vào cung để hòa
đàn với con..."

Lạc Chi Dương nghe hoàng đế phán, tảng đá to lớn nặng trĩu tâm tư vụt

tan biến, hắn đang định thở ra một hơi nhẹ nhõm,chợt nghe Lãnh Huyền
tâu: "Thánh Thượng minh giám, đạo sĩ không phải thái giám, đâu có thể đi
lại trong cung? Nếu bệ hạ muốn cho nó hòa nhạc cùng công chúa, tốt nhất
là vung một đao gọn ghẽ, hoạn phứt nó đi là xong!"

Lạc Chi Dương vừa kinh hãi vừa tức giận, Chu Vi cũng tái mặt, cô ấp

úng: "Này, đâu có cần đến thế? Nữ nhi cũng không cần người hòa nhạc
cùng..."

Chu Nguyên Chương khoa khoa tay, ông cười: "Lãnh Huyền nói đó,

không phải không có lý..."

Lạc Chi Dương cảm giác xương sống lưng lạnh ngắt, tóc tai dựng đứng

lên, nhưng hắn nghe Chu Nguyên Chương nói thêm: "Nhưng cái đó là theo
lẽ thông thường, thái y cũng không bị hoạn, vẫn cứ đi lại được trong cung.
Đạo Linh là đồ đệ của lỗ mũi trâu, thỉnh thoảng ra vào cung, cũng không
phạm vào điều cấm."

Lãnh Huyền u ám thở dài, nói: "Bệ hạ đã phán, nô tài không dám nhiều

lời. Nhưng những cấm đoán quan trọng trong cung cấm, cẩn thận vẫn là
hơn."

Chu Nguyên Chương giọng bình thản: "Ngươi phụ trách chuyện hộ vệ

trong cung, cứ sắp đặt cho tốt là được"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.