LINH PHI KINH - Trang 943

kịp thoát khỏi cước bộ như ma như quỷ của Lãnh Huyền, cần cổ hắn đã bị
thít chặt như đóng đai bằng sắt, rồi toàn thân hắn bị vụt mạnh bắn tung lên
cao, vập ngay vào một cây cột nhà.

Sau ót Lạc Chi Dương đau đớn, xương sống lưng buốt nhức, cần cổ hầu

gãy rời làm đôi. Lúc hắn định thần, đã thấy Lãnh Huyền một tay quơ phất
trần, một tay bóp ngang cổ hắn, khuôn mặt khô héo tối ám, ánh mắt lạnh
lẽo như băng ngó thẳng vào Lạc Chi Dương, không giấu nét độc ác.

"Tiểu tử", giọng Lãnh Huyền vừa nhỏ vừa buốt lạnh, "Ngươi thật là to

gan lớn mật!"

"Quá khen... quá khen...", giọng Lạc Chi Dương khục khục từ trong cổ

họng bị siết, "Lãnh công công... Công công nhìn lầm người rồi..."

"Thúi!", Lãnh Huyền nhố một bãi nước miếng, "Ngươi lừa gạt được bệ

hạ, tưởng lừa được ta sao? Bệ hạ không nhận ra ngươi, vì ngài chủ quan,
đinh ninh là ngươi đã chết rồi. Ngươi tính lừa gạt Lãnh mỗ, đó là nằm mơ
giữa ban ngày!"

Lạc Chi Dương vẫn cố khôi hài: "Tui mà nằm mơ ... khụ ... giữa ban

ngày... Khụ... nhất định... Khụ...mơ mộng thấy cái đầu Lãnh công công rời
khỏi cổ, lăn lông lốc..."

"Giỡn chơi há?", ánh mắt Lãnh Huyền lại lạnh hơn lên, "Bằng vào mấy

cái ngón võ mèo quào của ngươi, tính làm cho Lãnh mỗ đầu rơi hả?"

"Sao lại không thể?", Lạc Chi Dương chậm rãi nói, "Hồi đó, là lão đem

tui ra khỏi hoàng thành, tui mà tố cáo lên hết, lão cũng xong đời như tui
thôi. Chu Nguyên Chương hết lòng tin cậy lão, ông ta mà biết việc này, thể
nào cũng giận điên lên, đừng nói đầu lìa khỏi cổ, có khi là năm ngựa phân
thây không chừng!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.