LINH PHI KINH - Trang 944

Làn da mặt Lãnh Huyền khẽ nhăn một chút, lão lạnh giọng nói: "Tiểu

tử, bình sinh ta ghét nhất là bị người áp chế. Ta cùng bệ hạ dùng tín nghĩa
tương giao, chỉ cần ta hộ vệ ngài chu đáo, chuyện to đến đâu, ngài cũng
chẳng để ý tới. Nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng thêu dệt, ngươi tưởng có
thể li gián cái nghĩa quân thần của ta chăng?"

"Khá lắm .. nghĩa quân thần" Lạc Chi Dương cười cười, "Nhưng không

biết quân đây là Nguyên Thuận đế hay là Hồng Vũ đế?"

Trong một chớp mắt, mặt Lãnh Huyền nổi một làn tử khí, lão trợn mắt

nhìn vào Lạc Chi Dương một hồi, rồi chu miệng, gằn giọng: "Tiểu tử,
ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi. Ta làm nhiệm vụ hộ vệ cấm
cung, nắm trọn quyền sinh sát trong tay, chỉ cần viện một cái cớ nào đó, là
dứt đi cái mạng nhỏ của ngươi, ta tìm giết một ả cung nữ, đổ họa cho
ngươi, nói ngươi muốn bức gian không được nên giết người diệt khẩu, bị ta
bắt gặp, đã ra tay hạ sát ngươi. Bệ hạ tín nhiệm ta, sẽ chẳng chút nghi ngờ,
Tịch Ứng Chân dẫu có hoài nghi, liệu đã làm gì được ta."

Lạc Chi Dương nửa tin nửa ngờ, hắn nhận định, lão thái giám này tàn ác

độc địa, nếu mình làm quá, không chừng đẩy lão đến thế cùng túng mà làm
liều, hắn bèn nói: "Lãnh công công, lão không còn muốn ‘Linh Đạo thạch
ngư’ nữa sao?"

Lãnh Huyền nghe vậy, thần sắc hơi giãn, lão chợp chợp đôi mắt, chậm

rãi hỏi: "Thạch ngư hiện ở đâu?"

Lạc Chi Dương cười cười: "Tiêu tan rồi."

"Gì?", hàng mi trắng bạc của Lãnh Huyền trợn ngược, "Tiêu tan?"

"Ừa.", Lạc Chi Dương nói, "Tui đào được thạch ngư lên, quơ búa đập

một phát, nó bể thành mảnh vụn, kết quả bên trong chỉ có một tờ giấy, viết
bốn đại tự."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.