Nghiên cứu về Sức khỏe và Năng lực Quân sự, một cơ quan của Đại
học Khoa học Sức khỏe Quân sự. Một số quân nhân có tiền sử rất dễ
bị sốc nhiệt và gặp các vấn đề sức khỏe khác do nhiệt, và Lục quân
muốn có một cách nào đó để nhận ra những người như vậy trước khi
đẩy họ vào cái nóng cháy da cháy thịt của một buổi chiều ở vùng
Trung Đông với 50 kg trang thiết bị và nhiều người khác phó thác
mạng sống cho họ.
Purvis đang đứng dựa vào một chiếc bàn dài, cởi trần và điền vào
bảng câu hỏi về “trạng thái tâm lý”. Tôi thấy anh đánh dấu vào cột
“trung bình” bên cạnh một câu miêu tả “sảng khoái hết sức”. Sảng
khoái không hoàn toàn là một từ phù hợp cho Josh Purvis. Sảng khoái
khiến ai đó bước đi nhún nhảy, nháy mắt và có xu hướng huýt sáo. Tôi
không tin Josh Purvis lại huýt sáo. Nét mặt của anh, dẫu rất điển trai,
toát ra vẻ cứng ngắc, giống như sự bồn chồn bị kìm nén vậy.
Nhà nghiên cứu, một phụ nữ tóc vàng dáng người gọn gàng có nước
da tươi sáng, kêu Josh nắm tay lại. Bà cùng các đồng nghiệp đang tìm
kiếm những chỉ dấu sinh học và gien để chỉ cần xét nghiệm máu là có
thể nhận biết được những người lính dễ bị ảnh hưởng bởi các bệnh do
nhiệt, nhờ đó chỉ huy của họ có thể theo dõi họ sát sao hơn. Tuy nhiên,
yêu cầu trên của bà không liên quan gì đến việc lấy máu. “Josh, cho
chúng ta thấy cơ bắp của con nào.” Nhà nghiên cứu là mẹ của Josh,
Dianna Purvis.
Tay của Josh vẫn để sát sườn. “Mẹ.”
Bà Purvis giơ ra một quả táo từ suất ăn dùng trước cuộc thử
nghiệm. “Josh, ăn nhẹ chút trước khi vào lò đi.”
“Mẹ, thôi đi.”
Tôi không thể nhìn thấy Josh đã đánh dấu vào ô nào cho phần miêu
tả “khó chịu”, “tức tối”, “tới hạn” nhưng tôi đoán rằng anh đánh dấu
vào ô “một chút”. Mẹ của anh đã đặt “thiết bị đo”. Anh sẽ được thử
nghiệm về sức chịu đựng - với nhiệt độ và các yếu tố khác - và kết quả
sẽ hiển thị ở một cảm biến nhiệt hậu môn: một loại nhiệt kế nhỏ, dẻo