“Con xin lỗi.” Xiên, xiên, xúc, nhai. “Con chẳng có gì nhiều để nói
về cái nóng cả. Người ta từng hỏi con, ‘Này, ở Iraq thế nào?’” Thêm
một hạt đậu gà bị tiêu diệt trên chiếc nĩa. “Mở lò nướng ra rồi trèo vào
thì biết.”
Dianna vẫn kiên trì. “Josh này, mẹ nghe nói có mấy anh chàng đã
uống no nước trước khi thực hiện nhiệm vụ để đỡ phải mang theo
nước. Nhờ đó họ có thể mang thêm đạn dược.”
Bác sĩ Adolph đã xét tới điều này. “Bằng cách uống nước trước,”
ông viết, “người uống đã biến dạ dày mình thành một bình chứa nước.
Một người đi bộ thông thường có thể mang theo 1,2 lít nước hoặc hơn
theo cách này.” Adolph từng yêu cầu một nhóm nam giới mang theo
một bụng đầy nước bằng cách cho họ uống khoảng 1 lít nước, rồi bảo
họ đi bộ “dã ngoại tiêu nước” ngoài trời nắng. Bằng cách kiểm tra
mức độ loãng của nước tiểu, ông kết luận chỉ có 15% tới 25% nước
“uống trước” được thải ra qua nước tiểu. Phần còn lại chuyển hóa
thành mồ hôi để làm mát cơ thể.
Tuy nhiên, ngoài những tình huống phải sống sót trong sa mạc, Lục
quân Mỹ không khuyến khích binh sĩ uống nước trước khi làm nhiệm
vụ. Một binh sĩ với cái bụng căng nước sẽ cảm thấy óc ách và năng
lực chiến đấu bị suy giảm. Khi những người lính cố uống đầy bụng
nước hết mức có thể, họ có thể rất dễ bị ngộ độc nước: pha loãng quá
mức lượng muối trong cơ thể và đẩy các cơ quan cơ thể giảm hoạt
động đến mức có thể gây tử vong.
Việc đó có lẽ cũng không nam tính lắm. “Nếu mẹ muốn mang thêm
đạn,” Josh đáp lại lời gợi chuyện của mẹ anh, “đừng đánh đổi nước
uống. Cứ thế vác thêm thôi. Mạnh mẽ lên, vác thêm đi nào.” Thi
thoảng Josh thấy mấy quả việt quất trong món xa lát của mình. Anh xử
chúng bằng cú xiên chuẩn xác, quyết đoán vào giữa quả. Anh sẽ là “số
dách” trong nội dung Tấn công bằng lưỡi lê.
Còn về những tình thế lưỡng nan của quân nhân do thời tiết nóng:
hãy nói về áo giáp. Bộ áo giáp hiện nay nặng khoảng 15 kg. Chỉ mới