hiện hữu. Nó được hình thành một cách tự nhiên sau những gì anh ta
đã trải qua.
Hơn nữa, tôi đã nhìn thấy anh ta đi vào khu vực an ninh cao.
Điều này hứa hẹn một tình huống khó xử. Không phải chỉ bởi vì
chủ đề nói chuyện. Đó là cách mà những con người giống như anh ta
tác động tới cảm xúc của bạn: bạn đột nhiên cảm thấy bé nhỏ và sự
hiện hữu của bạn thuộc những quan tâm vụn vặn trong mắt anh ta.
Liệu điều gì có thể bé nhỏ hơn việc viết về bệnh tiêu chảy? Và làm sao
để giải thích lý do tôi lại chọn riêng anh ta?
“Seamus, đi cùng tôi, hãy giới thiệu tôi với anh ta.”
Seamus gọt vỏ một quả cam, một sợi vỏ cam dài rơi theo hình xoáy
trôn ốc dần xuống khay của anh. “Tôi đâu biết cách, Mary. Chúng tôi
không được đào tạo về tình huống này trong trường.”
Tôi lấy sổ và máy ghi âm.
“Gượm đã.” Seamus, rõ ràng là đang ngập ngừng, lau dần nước cam
dính ở tay, từng ngón tay một. “Tôi sẽ phải bắt tay anh ta. Anh ta sẽ
giết tôi mất.” Anh hạ giọng: “Cô khiến tôi khó xử quá.”
Tôi đứng dậy. Seamus hắng giọng, nghe có chút không vui, và đẩy
ghế ra sau đứng dậy.
Chúng tôi đi băng qua nhà ăn, căng thẳng như học sinh trung học
lần đầu đi vũ hội. Anh ta nhìn thấy chúng tôi nhưng nét mặt vẫn không
hề thay đổi. Chúng tôi dừng lại ở phía sau anh ta, cách bàn ăn khoảng
30 cm. Giống như một âm thanh cáu kỉnh phát ra từ đàn công xét tô,
Seamus tiến về phía trước. “Có phiền không nếu chúng tôi ngồi đây
cùng anh một chút?”
Anh ta cầm lấy vành đĩa thịt của mình. “Tôi xong rồi.”
“Chúng tôi…”
“Tôi đi đây.”
Seamus cố nài. “Tôi chỉ hỏi anh một câu nhanh thôi, anh đang làm
trong bộ phận nào?” Anh đang làm trong bộ phận nào! Tôi thấy thật