đầu với một cuộc tấn công của quân nổi dậy trong ngôi làng
Afghanistan vào lúc 8 giờ sáng.
Ngôi làng, cảnh dựng lớn nhất trong phim trường của Segall bao
gồm khoảng hai tá bản sao nhà cửa làm bằng gạch bùn, một khu chợ
nhỏ, một chiếc xích đu gỉ sét và gần đây có thêm mấy con dê. (Lũ dê
đã bị đưa đi vì chúng cần được cho ăn vào cuối tuần, và người thường
xuyên phải làm việc này lại không phải ai khác ngoài Segall.) Để có
thể tiếp cận gần nhất với tình huống, tôi đề nghị được tham gia một
vai trong đó. Tôi sẽ vào vai chính tôi: một phóng viên có nhiệm vụ
làm xao lãng những người đang làm việc. Họ đưa tôi vào trong một
căn nhà hai phòng với nội thất nghèo nàn cùng với Caezar Garcia -
một người dày dạn trong việc đóng vai người bị thương.
Bên trong một ống quần rách rưới, Caezar dính lên chân một ống
chân nhân tạo - được làm bằng Silicon bôi máu me giả gắn các mảnh
xương bằng thạch cao. Một ống động mạch mô phỏng bị đứt theo kịch
bản sẽ phụt máu ra nhờ một chiếc bơm nhỏ nối với bình đựng ba lít
máu chuyên dùng tạo hiệu ứng máu me được giấu trong chiếc ba lô
Caezar đeo sau lưng, một dạng ba lô nước CamelBak dành cho ma cà
rồng. Lưu lượng máu sẽ được điều chỉnh bằng một chiếc điều khiển từ
xa, vì vậy nó có thể dừng chảy, chảy chậm lại hay phụt mạnh, tùy vào
khả năng ga rô cầm máu của y tá quân y. Thông thường thì những
người hướng dẫn, người nhìn bao quát mọi diễn biến trong kịch bản
huấn luyện, sẽ cầm chiếc điều khiển này. Caezar, vì muốn máu chảy ra
thật hơn, nên đã yêu cầu được tự điều khiển nó.
“Tôi nói, ‘Nhìn này, khi anh làm tôi chảy hết máu… ‘ “ Caezar
dừng nói để lắng nghe. Tiếng gọi cầu nguyện đã bắt đầu. Bản ghi âm
được phát qua một cụm loa trên tháp ở giữa làng là tín hiệu để những
diễn viên cùng các chuyên gia thuốc nổ vào vị trí. Nhìn qua một cửa
sổ phía bên trái, chúng tôi thấy các học viên đang đi vào trong làng.
Họ đi theo đội hình, được trang bị vũ khí và áo giáp, trông khá căng
thẳng. Tiếng người đọc thông báo giờ cầu nguyện trong máy ghi âm