LỠ HẸN MÙA THU - Trang 115

Bem không giấu được niềm vui thích khẽ reo lên:

" Ôi, con sẽ khoe với cô những em bé trong phòng của con. Cô tới nhà

con đi cô..."

Hít một hơi thật sâu, Giang đang cố nghĩ đến một ngày không xa khi

phải đối mặt với Tuấn Kiên sẽ ra sao. Dù khó xử nhưng cô đã gật đầu chấp
thuận, cô đành kêu anh trai đưa mình qua nhà lấy đồ rồi mới về bên Tây
Hồ_căn biệt thự mà cô đã từng ghé tới.

Nội Bài Airport!

Mặt trời run rẩy trong làn sương buổi sớm, nó cũng như người đàn ông

đang lạc lõng trong dòng người đông đúc, buồn đến vô cùng. Thời khắc
anh định quay người bước đi cũng là lúc cô đang hối hả chạy đến, giọng cô
thở dốc:

" Trọng Dũng, đợi đã..."

Anh thật sự rất muốn ôm Thanh Tịnh vào lòng nhưng bàn tay đưa ra lại

thu về, ích gì đâu vì với cô anh mãi chỉ là người bạn, không thể nào khác
được.

" Xin lỗi, tớ đến muộn..."

Đưa tay lên nhìn giờ, anh lắc đầu đáp lời cô:

" Không sao. Cậu đến là tớ thấy được an ủi lắm rồi!"

Cô nhìn anh không nói ra lời, cảm giác như anh đã trở thành một người

khác, một người hoàn toàn xa lạ..

Cô quay đầu đi, nhìn ra bầu trời xanh thẳm nơi những chiếc máy bay

đang chờ cất cánh, mọi sự vật bỗng chốc rối ren như chính tâm tình cô lúc
này. Thanh Tịnh biết, lần này cậu ấy đi có thể rất lâu nữa mới lại gặp lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.