LỠ HẸN MÙA THU - Trang 119

cho mình hai hoặc nhiều hơn những ngôi nhà như thế nhưng mái ấm thuộc
về thì liệu cô còn có thể tìm được nữa hay không? Ông trời chia đều nỗi
đau cho cô cùng Bảo Trân. Cô có bao thương tổn thì Bảo Trân cũng có đủ
bấy nhiêu tổn thương nhưng tại sao khi hóa giải năm tháng đau thương, tạo
hóa đã bỏ quên cô ?

Run rẩy trong từng ý nghĩ của chính mình, Thanh Tịnh hít một hơi thật

sâu rồi nhấn chuông. Đón cô là người bạn cũ một thời gắn bó như từng hơi
thở. Bàn tay cô được nắm chặt và dẫn đến căn phòng khách đặt giữa gian
chính của tòa nhà. Sự hiện diện của cô khiến người đàn ông đang đeo tạp
dề trong bếp bước ra. Đưa tay và mỉm cười, Vĩnh Khang trầm giọng:

" Xin chào. Cảm ơn em đã đến với gia đình anh tối nay..."

Thanh Tịnh đón lấy bàn tay anh đưa ra thay cho lời chào, cô cười đáp lễ

sau đó mới cất lời:

" Em thật không ngờ Bảo Trân lại lừa được hoàng tử, chói chặt thành

người đàn ông của riêng mình cô ấy! Thật là ghen tị quá đi!"

Bật cười, Bảo Trân dịu dàng khẽ nói:

" Mình tin rằng rất nhiều đàn ông nguyện bỏ làm hoàng tử chỉ muốn

được làm người đàn ông quỳ dưới chân cậu. Chẳng qua cậu cứ làm cao đó
thôi!"

" Hai em cứ ở ngoài này tâm sự nhé. Anh xin lỗi vì đang dở tay trong

bếp."

Nói rồi Vĩnh Khang quay người bước vào trong, bỏ lại Thanh Tịnh tròn

mắt huých tay bạn:

" Tớ thật không ngờ.....cậu dạy chồng khéo quá! Cảm ơn trời phật vì cậu

đã hạnh phúc. Tớ thật sự rất yên lòng!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.