LỠ HẸN MÙA THU - Trang 152

" Em chỉ muốn tìm một người có thể bước cùng em để khỏa lấp nỗi trống

tạm thời mà bất kỳ thứ gì cũng không thể nhét vừa. Khi ấy em sẽ không
còn phải nặn ra trong đầu mình muôn vàn dấu hỏi, những tham vọng vô cớ
vô duyên về con người kia. Em tin và chờ đợi vào một kết thúc ý nghĩa mà
Dương Tuấn Kiên có thể mang đến."

" Em đang lợi dụng cậu ấy để quên đi người cũ, em có nghĩ thế không?"

" Lợi dụng? Có phải chị sợ anh trai em nghĩ như vậy nên đã không dũng

cảm để cho mình một cơ hội chạm vào hạnh phúc hay không? Chị, có phải
chị đã hoang mang về bản thân quá nhiều hay không? Đó chính là rào cản
lớn nhất ngăn chị bước vào một mối quan hệ mới. Chúng ta đã để lòng
mình ngủ vùi quá lâu rồi, hãy để tình yêu thức dậy đi thôi...Để yêu một
người cần phải để người ấy gần mình thêm chút nữa, em không lợi dụng
anh ấy! Em nghĩ vậy! "

" Cậu ta có chịu nổi khi biết em luôn ôm một quá khứ to rộng và vĩ đại

trong lòng không?"

" Chỉ cần anh ấy ôm chặt em là đủ, còn quá khứ đó đâu nghĩa lý gì...!!!"

Thanh Tịnh thấy mắt mình nhòe đi khi nghe em nói, trong sự xúc động

khóe môi cô cong lên cười. Có gì phải hồ nghi khi đó là điều sáng suốt, chỉ
cần Thanh Giang hạnh phúc cô cũng thấy nhẹ lòng. Muốn nói điều gì đó
nhưng tiếng chuông tin nhắn của Thanh Giang khẽ kêu, nụ cười trên môi
em khiến cô không nỡ nhắc về người đã cũ. Hãy cứ để tình mới khiến em
gái cô vui, chỉ cần vậy thôi...

Thanh Giang đưa điện thoại lên nghiêng qua nghiên lại, cười giòn tan

cùng Thanh Tịnh rồi cô sải bước về phòng làm việc của mình. Nhấp nháp
miếng bánh táo thơm kem, cô không giấu được ngọt ngào trên khóe môi
khi đọc tin nhắn Tuấn Kiên gửi đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.