LỠ HẸN MÙA THU - Trang 150

" Chị chưa bao giờ hết rùng mình khi nghĩ về những ngày mùa đông của

ba năm trước. Đó là khi anh Long ngã xuống trên đường Cát Linh và mãi
mãi không còn có thể tỉnh lại dù chị đã cố để gọi bao lần. Hai tháng trước
ngày anh Long mất, cách đó một con đường cắt ngang, bạn thân của chị
cũng đã đắng lòng khi chứng kiến chồng chưa cưới của nó đi về một thế
giới khác. Khi đó chị đang ở Thái Lan, thật không nghĩ những ngày tuyệt
vọng ấy có lúc đến với mình...

Khi chị về nước thì người bạn thân ấy đã không còn ở Hà Nội, nghe nói

đã sang Nhật. Lúc đó chị không nghĩ được nhiều chỉ nghĩ phải ở lại nơi này
bởi sâu trong tâm vẫn mong thấy hình ảnh anh ấy hiện diện trong những
con đường chị đi, trong từng mùi hương quen thuộc của thành phố khi mùa
đổi khác, trong những bản nhạc quen của quán cafe hai đứa hay ngồi... Chỉ
cho gần đây, khi gặp lại người bạn xưa, cô ấy rạng ngời trong hạnh phúc
khiến chị tự hỏi: " Nếu chị cũng bỏ lại nơi này cùng hoài niệm....?"

Chị biết trong em luôn có một ai đó tồn tại nhưng em phải nhớ có một số

người vĩnh viễn đến cuộc đời chúng ta chỉ để trở thành người hôm qua mà
không thể là ngày mai. Chị biết UFJ sẽ khơi lại trong em nhiều thứ đã ngỡ
chôn vùi nhưng em ơi, để đi qua ngày dài thương nhớ ta phải đương đầu
cùng nó. Đương đầu để dứt hẳn với hoài niệm đã qua..."

" Chắc chẳng dứt nổi đâu chị à. Thành phố này quá nhỏ, mới hôm qua

thôi em đã gặp lại người xưa. Ba năm, ngỡ như vừa quay người đã liền gặp
lại. Em không mạnh mẽ như em đã tưởng....nên chị hãy để em rút khỏi dự
án này."

Không giấu nổi ngạc nhiên, Thanh Tịnh khẽ thốt lên:

" Anh ta thấy em chứ?"

Gật đầu, giọng Thanh Giang buồn buồn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.