LỠ HẸN MÙA THU - Trang 149

CHƯƠNG

19

em tin rằng mình sẽ yêu anh!

Â

m nhạc mãi là thứ thuốc chẳng biết lành hay độc. Một mình, cafe văn

phòng và những câu từ tròn trịa của Hà Trần trong người câu bóng vang
vọng. Thanh Tịnh thả lỏng tâm trạng nhìn về đoạn đường quen lọt thỏm sau
ô kính dầy. Bầu trời qua một tầng ngăn cách chỉ còn là một màu xám xịt,
vừa lạ vừa quen và Hà Nội tím lịm trong cái rét ban mai chẳng hiểu sao dấy
lên lòng cô cảm giác vừa đau vừa hạnh phúc. Và như thế, đang yên đang
lành cô lại thấy lòng mình buồn lại nguyên một thể những nỗi buồn xưa cũ.
Đã lâu rồi cô không thích phơi ra hết tâm sự của mình với ai. Tròn 30, bắt
đầu biết sợ đánh giá, bị dò hỏi và có lúc sợ nhắc lại những chuyện đã qua
chỉ bởi rất có thể người ta sẽ nghĩ rằng cô còn vướng bận chuyện cũ. Kỳ
thực, đã quá lâu rồi, cô chẳng còn vướng tâm...

" Chị!"

Tiếng gọi của Thanh Giang kéo cô ra xa khoảng không gian hoài niệm,

cô khẽ quay người nhìn em đáp lời:

" Sao thế? Mới sớm ra mà mặt đã tiu nghỉu vậy là sao?"

Đặt tập tài liệu về bàn làm việc của chị, Thanh Giang khẽ nói:

" Em rất tiếc nhưng dự án về UFJ chắc chị phải giao cho người khác rồi."

Đẩy đưa chiếc ghế, Thanh Tịnh trầm tư, ánh mắt cô xoáy sâu về phía đối

diện khiến Thanh Giang giấu không nổi những điều khó nói trong hốc mắt.
Chống tay đọc những nghi ngại trong mắt em, Thanh Tịnh dịu giọng mở
lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.