LỠ HẸN MÙA THU - Trang 174

" Vậy là anh không tin rồi. Còn em thì không thể nói tin hay không mà

chỉ có thể nói với anh rằng em và Vĩnh Khang cả đời cũng chỉ có thể coi
nhau như bạn."

Ánh mắt Tuấn Kiên đậm ý cười, anh nheo mắt đáp lại cô:

" Thì vợ chồng cũng là bạn đời mà em..."

" Thật tâm em mong Su có một người ba hết mực yêu thương nhưng

duyên phận của mẹ con em và Vĩnh Khang chỉ nên dừng lại ở đây thôi.
Anh ấy đến lúc phải sống thật với tình yêu của bản thân rồi."

" Tức là Vĩnh Khang có bạn gái? Ôi. Không phải em đang ghen chứ

Trân?"

" Dạ không. Điều đó không đời nào xảy đến được. Trước khi Hữu Thiện

mất, Vĩnh Khang từng yêu một cô gái và giữa họ đã có hẹn ước với nhau.
Rồi biến cố xảy ra, em lúc đó chẳng thể vực dậy tinh thần mà Su thì sắp
chào đời cũng cần chỗ dựa. Suốt ba năm, em chưa từng hỏi về chuyện riêng
của Vĩnh Khang lấy nửa lời. Nhưng em biết, anh ấy đã trở về và đã tìm
thấy người mà anh ấy nguyện gắn bó. Anh nói xem, nếu anh là em...."

Lời Bảo Trân nói đã giúp Tuấn Kiên hiểu ra nhiều điều, anh nhìn cô,

giọng anh trầm xuống:

" Anh rất tiếc! Nếu anh là em chắc cũng sẽ ra đi....vì anh tin có một

người đang chờ em ở một nơi hạnh phúc."

Cô không dùng cơm trưa với anh như anh mong muốn. Thay vì đó cô bắt

taxi tới thẳng công ty của Thanh Tịnh. Kỳ thực, cô đã rất đắn đo việc có
nên nói cho Tuấn Kiên biết cô gái mà Vĩnh Khang yêu sâu nặng là Thanh
Giang hay không. Nhưng cuối cùng cô lại thôi vì đó là việc riêng của ba
người họ. Cô đến đây chỉ bởi muốn chào anh lần cuối_người gia đình cô đã
mang nợ rất nhiều. Mong rằng, sẽ thật sự tồn tại ai đó mang lại hạnh phúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.