LỠ HẸN MÙA THU - Trang 52

Dưới nắng thu dịu ngọt, cô bước chầm chậm bên anh quay lại con đường

vừa đi lúc trước. Anh ngỏ ý mời cô dùng cơm trưa và cô vui lòng đồng ý.
Một bữa trưa không quá xa xỉ ngay tại Keangnam Landmark, toà nhà nơi
anh làm việc. Cô gọi một phần sushi yêu thích còn anh dùng spaghetti.
Cách gọi đồ ăn của cô và anh chẳng liên quan, vô tình khiến người phục vụ
nhìn một lượt cả hai người với ánh mắt dò hỏi mãnh liệt. Chờ cho đến khi
anh ta quay người bước đi, Thanh Giang không khỏi bật cười. Tuấn Kiên
hiểu ý cô, anh ho nhẹ vài tiếng rồi mới cất lời:

" Em biết không, năm 20 tuổi anh từng có một mơ ước, và giờ khi anh

sắp trải qua sinh nhật 30 thì ước mơ ấy vẫn còn, vẫn luôn là duy nhất..."

Thanh Giang tròn mắt nhìn về phía người đối diện. Không biết là do điều

hoà hay bởi những gì anh nói mà cô thấy tay mình nổi da gà. Mỗi lần hồi
hộp cô đều như vậy, không giấu được khẩn trương trong lòng nhưng cô vẫn
cố im lặng chờ anh nói tiếp..

" Bất kỳ người đàn ông nào cũng mong có một cô gái đến bên đời mình

và ở lại. Anh không phải ngoại lệ, nhưng anh ước mong sao....cô ấy còn có
thể nấu cho anh một bát mì mỗi ngày. Không cần phải là Spaghetti, chỉ cần
là mì gói với giá 3000vnd mà sao ước mơ ấy cũng xa xỉ thế?"

" Ôi! Em sẽ tin ước mơ ấy là thật nếu anh là một người đàn ông bình

thường. Nhưng......khó tin quá!"

" Chẳng lẽ.....anh không giống đàn ông? Em có thể thử, anh đảm bảo là

thật!"

Mặt Thanh Giang đỏ lựng khi nghe anh đùa, cô cố xua tay phân trần:

" Ối. Không phải ý đó....ý em là một người tài giỏi như anh chắc chắn có

rất nhiều người xếp hàng để đợi nấu những bát mì tuyệt hảo. Điều quan
trọng là anh chưa muốn biến ước mơ ấy thành hiện thực thôi ạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.