LỠ HẸN MÙA THU - Trang 79

" Phải làm sao đây để em hiểu được, anh yêu em nhiều tới mức nào?"

" Nếu yêu em thì đừng bao giờ xa em lâu quá. Bởi em sợ, nỗi nhớ anh sẽ

khiến em phát điên lên mất...."

" Chắc chắn là như vậy! Nơi nào có em nơi đó là thiên đường và anh tin

rằng mình không bao giờ đủ can đảm để rời xa nơi ấy!"

Lời anh hứa cuối cùng cũng chỉ là một lời thất hứa. Hai năm, cứ ngỡ đã

quên nhưng hoá ra chỉ là cố tình không nhớ đến. Tình yêu mà Vĩnh Khang
nợ cô nay đã thành hai khoảng trời thu cộng lại, biết đến bao giờ anh mới
trả lại cho cô?

Một lần nữa ký ức như giấc mơ lỡ dở, tìm đến và nhắc cô về những hạnh

phúc đã từng. Nhưng quá khứ dù đẹp tới đâu cũng chỉ là một đỉa điểm thích
hợp để ngắm nhìn chứ chẳng thể dừng chân. Bởi lẽ đó cô nhanh chóng
quên đi và chạy xe thật nhanh qua con đường kỷ niệm. Anh đã bỏ cô đi, bỏ
lại những thành phố hoài niệm. Thì đã sao? Chẳng sao cả! Không còn anh
nhưng cô vẫn còn tất cả đấy thôi? Tất cả yêu thương thêm cả những nỗi
đau...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.