LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 108

M

Chương 7

eg lao về cái ghế sắt dài. “Tôi đang cố ngủ trên này đây,”
cô hét lên, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu. “Anh

có phiền không?”

Ted nện thình thịch trên cầu thang, sàn nhà run bần bật dưới
chân anh. “Cô nghĩ cô đang làm cái chết tiệt gì ở đây vậy hả?”

Cô ngồi trên mép ghế, cố ra vẻ như vừa chợt tỉnh giấc. “Rõ quá
rồi còn gì, đang trằn trọc không ngủ được. Mà anh làm sao vậy
hả? Xông vào đây giữa đêm hôm... Mà lẽ ra anh không nên chửi
thề trong nhà thờ.”

“Cô đã ở đây bao lâu rồi hả?”

Cô vươn người ngáp dài, cố tỏ ra tỉnh bơ. Sẽ dễ dàng hơn nhiều
nếu cô đang mặc thứ gì đó ấn tượng hơn cái quần đùi in hình
đầu lâu cướp biển và cái áo phông in chữ Happy Printing
Company do một khách hàng bỏ lại. “Anh có nhất thiết phải hét
toáng lên như thế không?” cô hỏi. “Anh đang làm phiền hàng
xóm láng giềng đấy. Mà họ thì đã yên nghỉ hết cả rồi.”

“Bao lâu rồi hả?”

“Tôi không rõ. Có một vài bia mộ ghi ngày tháng từ tận 1840
đấy.” “Tôi đang nói về cô.”

“Ồ. Tôi ở đây được một thời gian rồi. Anh nghĩ tôi đang trọ ở đâu
chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.