LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 118

và tìm được một chàng người yêu không điên và cũng chẳng
ngốc.

Nhóm bọn họ bắt đầu tiến ra bãi tập để khởi động. Ted cố gắng
nấn ná lại đằng sau định nói cho cô một trận, nhưng anh không
thể bỏ mặc vị khách danh dự của mình. Cô lút cút chạy theo họ,
thở hổn hà hổn hển vì sức nặng của cái túi.

Mark lẳng lặng bước lại cạnh cô, khẽ nói, “Khi Ted vào vị trí, anh
ấy sẽ muốn cây gậy đánh cát. Sau đó là gậy số chín, gậy số bảy, có
lẽ là số ba, và cuối cùng là gậy bạt. Nhớ lau gậy sạch sẽ khi anh
ấy đã đánh bóng xong. Và đừng làm mất mấy cái bịt đầu gậy mới
của anh ấy nhé.”

Toàn bộ đống chỉ dẫn này bắt đầu rối lên như mớ bòng bong.
Skeet Cooper, caddy của Dallie, liếc nhìn cô từ đầu đến chân và
săm soi cô bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh. Bên dưới chiếc mũ
thể thao, món tóc đuôi ngựa đã ngả màu muối tiêu dài xuống
quá vai ông, còn làn da ông nhắc cô nhớ đến lớp vải da cháy
nắng.

Khi họ tiến đến bãi tập, cô bỏ đống gậy của Ted xuống rồi lôi ra
một cây gậy sắt được đánh dấu bằng một chữ S. Lúc anh giằng
cái gậy ra khỏi tay cô, cô tưởng như chỉ thiếu chút nữa là tay
mình bị giật đứt rời ra rồi. Mọi người bắt đầu khởi động bên
vạch phát bóng, và cuối cùng cô cũng có cơ hội ngắm nghía
Spencer Skipjack, gã khổng lồ của ngành ống nước. Ông ta trạc
năm mươi, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt hao hao
Johnny Cash, vòng bụng đã bắt đầu trở nên tròn trịa, nhưng vẫn
chưa đến nỗi phệ ra. Dù đã cạo râu gọn ghẽ, nhưng trên cằm ông
ta vẫn lờ mờ dấu vết bộ râu rậm. Chiếc mũ rơm Panama được tô
điểm bằng một cái đai da rắn chễm chệ trên mái tóc đen dày lấm
chấm hoa râm. Viên đá đen ngự trên chiếc nhẫn bạc sáng lấp
lánh trên ngón tay út, và một chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ ôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.