LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 119

lấy cổ tay lông lá. Giọng ông ta sang sảng, còn cử chỉ vừa toát lên
vẻ uy quyền lại vừa ẩn chứa ý nghĩ tin rằng mình là trung tâm
của tất cả.

“Tuần vừa rồi tôi đã chơi ở Pebble với vài golf thủ chuyên
nghiệp,” ông ta thông báo trong lúc đeo găng tay chơi golf. “Bao
trọn phí vào sân. Và chơi cũng rất hay nữa.”

“E là chúng tôi không thể so với Pebble được,” Ted nói. “Nhưng
chúng tôi sẽ cố hết sức làm vui lòng ông.”

Cánh đàn ông bắt đầu đánh thử bóng. Đối với cô, Skipjack có vẻ
là một tay golf lão luyện, nhưng cô ngờ rằng ông ta chẳng là gì
nếu đem so với hai tay chơi nhà nghề và Ted, vốn là quán quân
giải nghiệp dư Mỹ - theo như cô từng được nghe không biết bao
nhiêu lần. Cô ngồi xuống một cái ghế gỗ dài để quan sát.

“Đứng dậy đi,” Mark rít lên. “Làm caddy là không được ngồi.” Tất
nhiên là không rồi. Thế thì lại hợp lý quá.

Cuối cùng cũng đến lúc họ rời khỏi sân tập, dàn caddy tụt lại
đằng sau các tay golf đang thảo luận xem ai sẽ đánh cặp với ai.
Góp nhặt các mẩu thông tin lại, cô có thể hiểu được họ đang đấu
đồng đội theo hình thức “bóng giỏi nhất

[4]

, đội Ted và Dallie

đấu với đội Kenny và Spencer Skipjack. Kết thúc mỗi lỗ, tay chơi
nào có số lần đánh thấp nhất trên lỗ đó sẽ giành được một điểm
thưởng cho cả đội. Đến cuối trận, đội nào cao điểm thưởng nhất
sẽ giành chiến thắng.

“Có nên chơi trò cá cược hai mươi đô để cuộc đấu thêm phần thú
vị không nhỉ?” Kenny hỏi.

“Bố khỉ,” Skipjack phản bác, “tôi và bạn bè thứ Bảy nào cũng chơi
cược một ngàn đô đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.