LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 117

Anh vẫn chưa phát hiện ra cô, và cô bắt đầu buộc lại dây giày
bên kia. “Ngài Beaudine,” Mark nói, “hôm nay ngài sẽ làm quen
với một caddy mới...” Mím chặt môi quyết tâm, cô khoác lên
người dáng vẻ của Bird Dog Caliber, nhân vật đáng sợ nhất mà
bố cô từng thủ vai, và đứng thẳng dậy. “Tôi biết Meg sẽ phục vụ
ngài rất tốt,” Mark nói.

Ted sững sờ như hóa đá. Kenny quan sát cô với vẻ thích thú,
Dallie thì thù địch ra mặt. Cô hếch cằm, kênh ngang vai lên và
để Bird Dog đối diện với đôi mắt hổ phách lạnh như băng của
Ted Beaudine.

Một dây cơ trên góc quai hàm của anh khẽ giật giật. “Meg.”

Chừng nào Spencer Skipjack còn ở trong tầm nghe, cô nhận ra
Ted sẽ không thể thích nói gì thì nói. Cô gật đầu, mỉm cười,
nhưng thậm chí không thèm thốt ra một câu “xin chào” đơn
giản, không đời nào có chuyện cô phải gọi anh ta là “ngài”. Thay
vào đó, cô thẳng tiến đến giá đựng đồ và nhấc cái túi còn lại lên.

Nhìn trọng lượng của nó có vẻ lớn như thế nào thì khi nhấc lên
nó nặng y như thế thật, khiến cô có phần loạng choạng. Vừa
ráng sức vắt cái quai rộng bản lên qua vai, cô vừa băn khoăn
không biết nên dùng cách nào để lôi thứ này qua hơn năm dặm
đường gập ghềnh trên sân golf dưới ánh mặt trời Texas chói
chang. Cô phải quay lại trường đại học thôi. Hoàn thành khóa
học rồi kiếm lấy một cái bằng luật. Hay một bằng kế toán.
Nhưng cô không muốn trở thành luật sư hay kế toán.

Cô muốn được làm một phụ nữ giàu có với tài khoản ngân hàng
không giới hạn cho phép cô đi du lịch khắp thế giới, gặp gỡ
những con người thú vị, tìm hiểu các nghề thủ công địa phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.