LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 115

“Hôm nay cô nên làm thế thì hơn, đặc biệt là với những ý kiến
của cô về các sân gôn.” Anh ta dừng lại trên ngưỡng cửa. “Và
ngoài ‘ngài’ hay ‘ông’, không được phép dùng bất cứ danh xưng
nào khác. Không gọi thẳng tên. Không bao giờ.”

Khi anh ta đã khuất dạng, cô ngồi sụp xuống cái trường kỷ võng.
Cuốn băng video bài giảng văn đang chạy. Còn lâu cô mới gọi
Ted Beaudine là “ngài”. Cho dù có được nhận tất cả số tiền boa
trên thế giới này thì cô cũng không đời nào làm thế.

Nửa giờ sau, cô đã đứng bên ngoài cửa hàng thể thao với cái tạp
dề caddy màu xanh lá dài chấm hông kinh tởm khoác ngoài áo
phông thể thao, nỗ lực hết sức để trở nên vô hình bằng cách giấu
mình sau lưng Mark. Vì cô cao hơn anh ta ít nhất hai phân nên
cách này chẳng mấy hiệu quả. May thay, bốn golf thủ đang tiến
đến quá mải mê trò chuyện về bữa sáng vừa rồi và về những dự
định cho bữa tối nên không chú ý đến cô.

Ngoại trừ một người mà cô đoán chừng là Spencer Skipjack, cô
nhận ra tất cả bọn họ: Ted; cha anh, Dallie; và Kenny Traveler. Và
ngoại trừ Spencer Skipjack, cô không thể nhớ được là từ trước
đến nay, ngay cả trên thảm đỏ, đã có bao giờ cô được chứng kiến
nhiều khí chất đàn ông hoàn hảo cùng tụ hội như thế này chưa.
Không ai trong số ba vị thần sân golf này để lộ dấu hiệu cấy tóc,
độn giày hay tạo nên vẻ rám nắng bằng mỹ phẩm. Họ là những
người đàn ông Texas - cao, rắn rỏi, ánh mắt đanh thép, vóc
người vạm vỡ - những người đàn ông đầy nam tính chẳng bao
giờ biết đến kem giữ ẩm dành cho nam, tẩy lông ngực hay phải
trả quá hai mươi đô để cắt tóc. Họ là những người đàn ông đích
thực - những anh hùng Mỹ chân chính mang nền văn minh đến
miền Tây không phải nhờ khẩu Winchester mà bằng một loạt
câu lạc bộ golf.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.