LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 140

Tuy nhiên, phần đáng ngạc nhiên nhất của ngày hôm nay chính
là cô không quá căm ghét những chuyện đó. Đáng lẽ cô phải
thấy ghét cay ghét đắng vì phải làm việc tại một câu lạc bộ vùng
quê, nhưng cô lại thích được ở ngoài trời, cho dù cô có không
được phép lái xe trên khắp vùng sân đấu theo cách cô muốn và
buộc phải đỗ xe lại nếu không phải ở lỗ mười bốn thì cũng là lỗ
mười lăm. Và không bị sa thải cũng là một động lực đáng kể.

Spencer tìm cách lén lút nhìn xuyên từ trên xuống dưới cái áo
được cô chỉnh sửa lại từ một trong những tấm lụa dài cô mặc
cho bữa tiệc trước lễ cưới, và giờ đang được cô mặc kèm với quần
jean. Suốt cả buổi tối, ông ta sờ soạng cô, ve vuốt xương cổ tay
cô, mơn trớn vai cô, eo cô, lấy cớ tò mò về đôi hoa tai của cô để
biện minh cho việc sờ mó thùy tai cô. Ted nắm bắt hết mọi cử
chỉ động chạm đó, và lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, anh có
vẻ vui sướng vì có cô ở bên. Spencer rướn đến sát sàn sạt. “Tôi
đang trong thế tiến thoái lưỡng nan đấy, cô Meg ạ.”

Cô dịch gần vào Kenny hơn; suốt cả tối nay cô làm thế mãi, cho
đến lúc cô gần như đã ngồi hẳn vào lòng anh rồi. Anh có vẻ
chẳng để ý tới, dường như đã quá quen với việc bị cánh phụ nữ
bập vào nên giờ chẳng buồn quan tâm nữa. Nhưng Ted thì lại để
ý, và anh muốn cô ở yên tại chỗ, đúng tại nơi Skipjack có thể sờ
soạng cô. Vì nụ cười dễ chịu của anh chẳng hề thay đổi nên cô
cũng chẳng hiểu tại sao mình lại biết điều này, nhưng cô biết
thế, và lần sau khi gặp riêng anh, cô sẽ phải bảo anh hãy thêm
cái danh “dắt gái” vào bản lý lịch nghề nghiệp hoành tráng, ấn
tượng của anh.

Spencer nghịch nghịch các ngón tay cô. “Tôi đang cân nhắc đến
hai khu bất động sản ngon lành; một khu nằm ở ngoại ô San
Antone, một thành phố có rất nhiều hoạt động thương mại. Khu
đất còn lại thì nằm ở giữa đồng không mông quạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.