LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 141

Ted không thích chơi trò mèo vờn chuột. Cô biết thế vì anh càng
ngả người sâu hơn vào ghế, điềm tĩnh hết mức. “Nơi hoang vu
đẹp nhất mà người ta từng thấy,” anh nói.

Và người ta muốn phá hủy nó bằng một cái khách sạn, một khu
căn hộ cao cấp, những đường lăn bóng được tỉa tót và những bãi
cỏ xanh nhân tạo. “Đừng quên là có một đường bay cách thị trấn
chưa tới hai mươi dặm.” Tay Kenny sờ chiếc điện thoại.

“Nhưng ngoài ra chẳng còn gì khác để mà tính đến,” Spencer
nói. “Không có các cửa hàng thời trang cao cấp cho các quý bà
quý cô. Không có các câu lạc bộ đêm hay cửa hàng sang trọng.”

Skeet gãi gãi cằm, móng tay cào lên lớp râu lởm chởm màu xám.
“Tôi không thấy đó là bất lợi lớn gì. Như thế thì chỉ có nghĩa là
mọi người sẽ tiêu nhiều tiền cho khu nghỉ dưỡng của ông hơn.”

“Họ sẽ đến chỗ ông khi không muốn vào Wynette hưởng thụ
bầu không khí mang đậm sắc thái thị trấn nhỏ của Mỹ,” Ted nói.
“Chẳng hạn như Roustabout đấy. Đây mới là một thứ ra trò;
chẳng thể tìm thấy ở đây mấy cái sừng bá láp treo trên tường để
giả như một chi nhánh nhượng quyền của một thương hiệu
toàn quốc. Tất cả chúng ta đều biết những người giàu có coi
trọng đến mức nào sự độc nhất, có một không hai.”

Một nhận xét thú vị xuất phát từ một triệu phú. Cô chợt nhận ra
rằng quanh chiếc bàn này, ngoại trừ cô ra, tất cả mọi người đều
thuộc hạng giàu nứt đố đổ vách. Ngay cả Skeet Cooper ắt hẳn
cũng tích được vài triệu đô từ đủ khoản tiền thưởng mà ông ta
kiếm được nhờ làm caddy cho Dallie.

Spencer nắm cổ tay Meg. “Cùng khiêu vũ nào, cô Meg. Tôi phải
hoạt động chút để tiêu tốn lượng mỡ thừa của bữa tối nay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.