gốc Phi mười bảy tuổi được ông bà Jorik nhận làm con nuôi.
Trong mục báo rất được độc giả yêu thích của mình, ông Mat
từng tuyên bố, “Nếu mỗi gia đình có một giống riêng, thì giống
của gia đình tôi là chó lai Mỹ.” Cổ họng Meg thắt lại. Cho dù hai
ông em trai luôn khiến cô cảm thấy mình kém cỏi nhưng ngay
lúc này, cô thấy nhớ họ vô cùng.
Đột nhiên, hai cánh cửa nhà thờ bật mở. Và rồi anh đứng đó,
sừng sững in bóng lên nền trời rực đỏ buổi hoàng hôn. Theodore
Day Beaudine. Tiếng kèn trumpet bắt đầu vang lên. Dàn kèn
Honest-to-God tấu khúc hòa âm ca ngợi Chúa.
“Chúa ơi,” cô thì thầm.
“Tớ biết,” Lucy thì thầm đáp lời. “Những chuyện kiểu này xảy ra
với anh ấy suốt. Anh ấy bảo đó chỉ là chuyện tình cờ thôi.”
Bất chấp tất cả những điều Lucy đã kể, Meg vẫn chưa sẵn sàng
cho lần đầu tiên gặp Ted Beaudine. Anh có xương gò má phẳng
một cách hoàn hảo, mũi thẳng không chút khiếm khuyết, và
xương quai hàm vuông vắn của một ngôi sao điện ảnh. Nhìn
anh không khác gì vừa bước xuống từ pa nô quảng cáo treo trên
quảng trường Thời Đại, chỉ có điều anh không có vẻ giả tạo của
những người mẫu nam.
Anh sải bước vào lối đi chính giữa nhà thờ với phong thái nhẹ
nhõm, mái tóc nâu sẫm ánh lên màu đỏ đồng. Ánh sáng lấp lánh
từ những ô cửa kính màu dát ngọc trên suốt con đường anh đi,
như thể một tấm thảm đỏ bình thường vẫn chưa xứng đáng để
một con người như thế đặt chân lên. Meg gần như không chú ý
gì đến hai bậc phụ huynh nổi tiếng của anh đang bước ngay
phía sau, cách anh chỉ vài bước chân. Cô không thể dời mắt khỏi
người chồng tương lai của người bạn thân nhất của mình.