LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 304

ngờ Meg chấp nhận công việc này.) Sau đó là hoang mang. (Thực
lòng mà nói, tại sao Meg lại xuất hiện?) Nỗi lo lắng nối tiếp.
(Khách khứa của bà sẽ nghĩ gì đây?) Rồi hoài nghi. (Có lẽ bà nên
suy nghĩ về chuyện này một cách thấu đáo hơn.) Tiếp theo là nỗi
khổ sở. (Ý kiến này đúng là khủng khiếp.) Tất cả những cảm xúc
đó cuối cùng dẫn đến... một lối thoát.

“Meg, tôi nói chuyện với cô trong phòng ăn được không?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Cô bám theo đôi gót giày đang lộp cộp rời khỏi bếp. Bà Francesca
nhỏ bé đến độ Meg cơ hồ có thể nhét bà xuống dưới cằm, mặc dù
cô không thể tưởng tượng nổi mình có thể làm chuyện gì kiểu
thế. Bà Francesca vẫn ăn mặc phong cách như mọi khi - áo màu
ngọc lục bảo và chân váy cotton trắng sành điệu đi kèm thắt
lưng xanh màu lông công. Bà dừng chân bên đài phun nước lát
đá và xoay xoay chiếc nhẫn cưới. “Tôi e rằng đã có một sự nhầm
lẫn. Tất nhiên là từ phía tôi. Tôi hoàn toàn không cần cô giúp đỡ.
Lẽ đương nhiên, tôi sẽ trả thù lao cho cô. Tôi dám chắc vấn đề
tiền bạc khá căng, nếu không hôm nay cô hẳn đã không cảm
thấy cần phải... xuất hiện.”

“Không căng như trước đâu ạ.” Meg vui vẻ đáp. “Việc kinh
doanh nữ trang khấm khá hơn nhiều so với tưởng tượng của
cháu.”

“Phải, tôi có nghe nói rồi.” Bà Francesca bối rối thấy rõ và cũng
rõ ràng đã hạ quyết tâm xử lý dứt điểm chuyện này. “Có lẽ tôi
không ngờ cô lại chấp nhận công việc này.”

“Có đôi khi chính cháu cũng lấy làm ngạc nhiên về bản thân.”
“Tất nhiên chuyện này là lỗi của tôi. Tôi thường tỏ ra bốc đồng.
Cái tính đó khiến tôi gặp rắc rối hơn cả cô tưởng tượng đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.