LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 344

bộ quần áo đi làm đã bẩn và mặc nguyên bộ đồ lót ướt sũng
nước mà thẳng tiến trở lại nhà thờ. Nhưng đúng lúc bước ra
khỏi hàng cây, cô đứng sững lại.

Ngài Dallas Beaudine vĩ đại đang ngồi trên một tấm bia mộ đen
bằng đá granite còn người caddy trung thành của ông, Skeet
Cooper, đứng bên cạnh.

Rủa thầm trong bụng, cô vội thụp người chui trở lại vào hàng
cây, xỏ quần soóc và chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi. Đương đầu
với cha Ted là một cuộc đấu khác hoàn toàn so với việc đối phó
cánh phụ nữ. Cô xọc tay vào trong mái tóc ướt nhoẹt, thầm nhắc
bản thân không được tỏ ra sợ hãi và thong thả tiến vào nghĩa
địa. “Bác đang kiểm tra nơi yên nghỉ tương lai sao?”

“Vẫn chưa đến mức ấy.” Dallie nói. Ông thoải mái tựa người lên
tấm bia mộ, đôi chân dài giấu sau ống quần Jean duỗi dài trước
mặt, ánh sáng lốm đốm đùa nghịch giữa những sợi bạc trên mái
tóc vàng sậm của ông. Dù đã ở tuổi năm mươi chín, trông ông
vẫn rất điển trai, làm nổi bật vẻ xấu xí thô cứng của Skeet.

Chân cô lép nhép trong đôi giày đế mềm khi cô tiến lại gần hơn.
“Đây đúng là chỗ tốt đấy ạ.”

“Hẳn vậy.” Dallie bắt tréo hai mắt cá chân. “Đoàn khảo sát đến
sớm hơn một ngày, vậy nên Ted đi cùng họ ra bãi chôn lấp rồi.
Rốt cuộc cái hợp đồng khu nghỉ dưỡng này cũng có khả năng
được thông qua rồi. Chúng ta đã bảo nó chúng ta sẽ giúp cháu
chuyển đồ đạc vào nhà nó.”

“Cháu đã quyết định ở lại đây rồi.”

Dallie gật gù, như thể đang nghiền ngẫm vấn đề. “Có vẻ không
được an toàn lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.