LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 342

cho khách không khóa đâu, và tủ lạnh đầy đồ dự trữ. Đừng có
nghĩ đến chuyện cãi lại ta.” Và bà bỏ đi.

Băng qua bãi cỏ.

Dọc con đường cho xe giải khát.

Cộp... cộp... Cộp... cộp... Cộp... cộp...

Tối đó, khi đánh xe rời khỏi bãi đỗ xe cho nhân viên và xuôi
xuống đường ven để ra đường cao tốc, Meg hồi tưởng lại cái
ngày khốn khổ của cô. Cô không định chuyển vào nhà nghỉ của
bà Francesca Beaudine, hay nhà Shelby Traveler, hay Wynette
Country Inn. Nhưng cô cũng không muốn ở lại chỗ Ted. Cho dù
có giận dữ đến thế nào với đám phụ nữ thích xen vào chuyện
thiên hạ của thị trấn này, cô cũng sẽ không xía mũi vào chuyện
của họ. Cho dù họ có ghê gớm đến mức nào, thích phán xét và
giỏi hành hạ người khác đến mức nào, họ cũng chỉ làm điều họ
tin rằng đúng đắn. Không giống như rất nhiều người Mỹ khác,
những cư dân thị trấn Wynette, Texas không hiểu cái khái niệm
sống vô cảm. Và thực tế cũng luôn đè nặng lên họ. Cô không thể
sống với Ted chừng nào cha con Skipjack còn ở quanh đây.

Không biết từ đâu, một thứ gì đó bay về phía xe cô. Cô há hốc
miệng giẫm mạnh phanh, nhưng đã quá muộn. Một hòn đá đập
vào kính chắn gió xe cô. Cô bắt gặp một thoáng chuyển động
giữa đám cây cối bèn đỗ xe lại và nhảy ra ngoài. Cô trượt chân
trên viên sỏi nào đó không bám chặt vào đất, nhưng rồi lấy lại
được thăng bằng và chạy về phía lùm cây chạy dọc đường ven.

Những cái gai mắc vào quần soóc của cô và cào rách chân cô
trong lúc cô chui vào trong bụi cây thấp. Cô nhìn thấy một
chuyển động khác, nhưng không thể nói chắc được liệu có phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.