LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 417

Mẹ cô ra mở cửa. Bà vẫn mặc chiếc áo dáng dài bạch kim được
cắt may riêng cùng chiếc quần ống bó như lúc ở bãi chôn lấp.
Trớ trêu thay, người mẹ siêu mẫu thời trang của cô chẳng mấy
quan tâm đến quần áo, nhưng bà lại luôn tuân thủ việc mặc
những bộ trang phục tuyệt đẹp do cậu em trai Michel thiết kế
cho mình.

Phía sau bà, cha Meg đã ngừng đi lại. Cô mỉm cười e dè với cả hai
người. “Cha mẹ nhẽ ra có thể báo cho con biết cha mẹ đang tới.”

“Chúng ta muốn làm con ngạc nhiên,” cha cô nói khô khốc.

Mẹ cô nắm lấy khuỷu tay cô, nhìn cô gắt gao một hồi lâu, rồi kéo
cô lại gần. Khi chìm vào trong vòng ôm quen thuộc đó, trong
một thoáng Meg quên mất cô đã là một phụ nữ trưởng thành.
Giá như cha mẹ cô là những bậc phụ huynh chẳng biết gì mấy
nhưng hay đòi hỏi, cuộc đời cô hẳn sẽ nhẹ bớt phần nào tội lỗi,
và cô cũng sẽ không cần phải cố gắng quá mức để giả vờ như cô
không thèm bận tâm đến những ý kiến sáng suốt của họ.

Cô cảm thấy bàn tay mẹ trong mái tóc cô. “Con ổn chứ, con yêu?”

Cô nuốt những giọt nước mắt vào lòng. “Mọi chuyên đã tốt hơn
trước, nhưng với cái thảm họa mà cha mẹ vừa chứng kiến thì
con chẳng thể nói gì được.”

Cha cô tiếp quản vòng ôm, siết chặt cô vào lòng, rồi khẽ vỗ vào
lưng cô, đúng y như ông vẫn làm khi cô còn bé.

“Kể hết mọi chuyện cho cha mẹ nghe đi,” mẹ cô nói khi ông cuối
cùng cũng thả cô ra. “Làm sao con lại dính vào rắc rối với gã đàn
ông kinh tởm đó vậy?” “Lỗi của cha đấy ạ,” Meg nói. “Spencer
Skipjack là kẻ tôn thờ những người nổi tiếng, và con lại là con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.