LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 452

“Chúng ta vẫn luôn nói chuyện với Meg.” Đôi môi cứng đờ của
mẹ cô hầu như không hề chuyển động.

“Thật vậy sao? Vậy thì hẳn các bác đã biết cô ấy sống như thế
nào rồi.” Anh chẳng màng đến chuyện anh sắp làm một việc
thiếu đúng đắn vô cùng. “Chắc hẳn các bác đều biết cô ấy buộc
phải lau chùi toilet để kiếm tiền mua thức ăn? Và cô ấy hẳn đã kể
cho các bác nghe cô ấy phải ngủ trong xe hơi? Cô ấy có nhắc đến
chuyện cô ấy suýt nữa đã bị tống vào tù vì tội sống lang thang?”
Anh không nói cho họ biết ai là người thiếu chút nữa đã tống cô
vào đó. “Cuối cùng cô ấy phải sống trong một ngôi nhà bỏ hoang
không có đồ đạc. Và các bác có mảy may biết được mùa hè ở Hill
Country nóng nực đến mức nào? Để cho mát, cô ấy đi bơi trong
một con lạch đầy rắn rết.” Anh có thể nhìn thấy nỗi áy náy nhỏ
tong tong qua từng lỗ chân lông của họ, và anh khoét sâu thêm.
“Cô ấy không có bạn bè, chỉ có một thị trấn toàn kẻ địch, vậy nên
mong các bác tha chứ cho cháu nếu cháu không thấy ấn tượng
với quan điểm của các bác về cách bảo vệ cô ấy.”

Cha mẹ cô đều đã tái mét cả mặt, hai người em trai cô không
nhìn anh, và anh tự nhủ mình hãy rút lui thôi, dẫu rằng từ ngữ
vẫn không kiềm chế được. “Nếu mọi người không muốn cho
cháu biết cô ấy đang ở đâu, vậy thì quỷ tha ma bắt tất cả các
người đi. Cháu sẽ tự mình tìm cô ấy.”

Anh sầm sầm nện bước rời khỏi nhà, được nạp nhiên liệu bởi
cơn giận dữ, một cảm xúc mới mẻ đến nỗi anh hầu như không
nhận ra. Tuy nhiên, đến lúc ra tới xe, anh lấy làm hối hận vì
hành động của mình. Đây là gia đình của người phụ nữ anh yêu,
và thậm chí, cô vẫn tin rằng họ đã làm đúng khi bỏ rơi cô. Anh
chẳng làm nên trò trống gì ngoài việc trút nỗi giận dữ lên sai
người. Bây giờ thì anh làm thế quái nào tìm được cô đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.