LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 469

Cô thò đầu ra ngoài cửa sổ. “Sao chúng ta lại dừng ở đây?”

“Để chúng ta có thể đi dạo một lát trong công viên.” Anh ấn
khóa, vớ lấy cái ô trên sàn và đẩy cửa mở ra.

“Em không muốn đi dạo. Em đang ướt, chân em lạnh cóng rồi và
em muốn về nhà.”

“Sớm thôi.” Anh túm lấy tay cô và bằng cách nào đó cũng xoay
xở lôi được cả cô lẫn cái ô ra ngoài xe đứng giữa phố.

“Trời đang mưa!” cô kêu lên.

“Giờ không nặng hạt lắm. Thêm nữa, em đã ướt sẵn rồi, mái tóc
đỏ đó sẽ giữ ấm cho em mà anh thì lại có cái ô to đây rồi.” Anh
bật ô, lôi cô đi vòng ra phía sau xe và bước lên vỉa hè. “Ở đây có
nhiều bến tàu lắm.” Anh nắm khuỷu tay cô dẫn tới lối vào công
viên Battery.

“Em đã bảo anh em sẽ không lên tàu rồi mà.”

“Tốt. Không lên tàu.” Dù sao anh cũng không có kế hoạch đó. Để
làm được thế thì đòi hỏi anh phải biết tính toán mạch lạc, trong
khi anh nào có khả năng bình tĩnh được. “Anh chỉ nói ở đây có
bến tàu thôi. Và cảnh nhìn ra tượng Nữ thần Tự Do rất đẹp.”

Cô đã quên béng mất ý nghĩa của nó.

“Chết tiệt, Ted.” Cô quay ngoắt về phía anh, không hề có bất kỳ
dấu hiệu nào của sự hóm hỉnh ranh mãnh từng bám theo sát
gót sự hài hước của anh. Anh không thích nhìn cô như thế này,
khi mọi tiếng cười của cô đều phai nhạt, và anh biết anh là
người duy nhất phải chịu trách nhiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.