LỠ YÊU NGƯỜI HOÀN HẢO - Trang 470

“Thôi được, vậy thì giải quyết chuyện này cho xong đi.” Cô quắc
mắt nhìn một người lái xe đạp. “Cần nói gì thì anh nói đi, sau đó
em sẽ về nhà. Bằng tàu điện ngầm.”

Quỷ tha ma bắt cô đi. “Thỏa thuận nhé.” Anh dẫn cô vào công
viên Battery và bước xuống con đường gần nhất dẫn tới lối đi
dạo.

Hai người chia sẻ một chiếc ô đáng lẽ ra là một hình ảnh lãng
mạn, nhưng khi người này nhất định không chịu lại gần người
kia thì bầu không khí lại khác. Đến lúc họ tới được con đường đi
dạo thông thoáng, mưa đã làm ướt sũng áo khoác của anh, còn
giày của anh cơ hồ cũng ướt chẳng kém gì của cô.

Những xe bán hàng rong đã biến mất cả ngày, và chỉ còn vài
người yêu dời hối hả bước trên mặt đường ẩm ướt. Gió đã nổi
mạnh hơn, và màn mưa bụi lạnh căm tạt nước vào mặt anh. Xa
xa, tượng Nữ thần Tự Do đứng canh gác trên bến cảng. Hằng
đêm nàng lại được thắp sáng, và anh có thể nhận ra những ngọn
đèn tí xíu đang tỏa sáng qua những ô cửa sổ trên chiếc vương
miện của nàng. Vào một ngày hè cách đây lâu lắm, anh đã từng
đập vỡ một trong những ô cửa sổ đó, ném ra ngoài tấm băng rôn
chống vũ khí hạt nhân, và cuối cùng tìm thấy cha anh. Giờ đây,
với lòng can đảm được củng cố khi nhìn bức tượng sừng sững ở
nơi đó, anh thầm nguyện cầu anh sẽ tìm thấy tương lai của
mình.

Anh vận hết lòng can đảm. “Anh yêu em, Meg.”

“Sao cũng được. Giờ em đi được chưa.”

Anh nghiêng đầu về phía bức tượng. “Sự kiện quan trọng nhất
thời thơ ấu của anh đã diễn ra tại nơi đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.