LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 71

Tam Nương Tử thấp giọng cười bảo: “Chưa đêm tìm quán trọ, gà

gáy sớm lên đường; Giang hồ lắm mưa gió, cẩn thận nghe chuyện
trò
- đấy là khẩu quyết giang hồ sư phụ thiếp năm đó dạy thiếp.
Bây giờ chúng ta đã có mắc mớ, không thể không cẩn thận một chút,
buồn bực trong phòng cũng là buồn bực, chẳng bằng ra ngoài
ngồi, một là nghe xem gần đây có tin tức gì mới không, đường nào
đi được đường nào không, hay là có tin đồn bất lợi nào không; hai
là cũng để bậc quân tử bân bân như chàng nếm chút mùi vị giang
hồ xoàng xĩnh, xem xem so với thâm trạch đại viện, sân lớn tòa to
chỗ chàng thì như thế nào?”

Thẩm Phóng biết nàng đùa vui, lập tức cười cười, ngồi xuống

ăn mấy miếng, chợt thấy một ông một cháu ngồi cạnh lò sưởi,
chính là lão mù kể chuyện cùng cô bé được Tam Nương Tử cho cây
thoa gỗ bữa trước gặp trên tửu lâu. Y phục trên người hai ông cháu
mỏng manh, lại ướt đẫm, đang hong bên đống lửa tí tách. Thẩm
Phóng ngạc nhiên, đúng là nơi chân trời có chỗ nào là không tương
ngộ, hai người họ cũng tới rồi. Tam Nương Tử thở dài, nói: “Chàng
cũng nhận ra rồi, ài! Những nạn dân này cũng thật đáng thương, đại
khái là ở Dư Hàng vẫn không sống được, vừa rồi vào cùng đoàn áp
tiêu kia.”

Nói rồi nàng chỉ chỉ, trong đoàn tiêu cục có một thanh niên mày

rậm mắt to, vừa mới rồi chính hắn đỡ lão mù sắp mệt tới đứt hơi
tiến vào.

Thẩm Phóng “a” một tiếng, dõi mắt nhìn bốn phía, lại thấy

chỗ cái bàn dính đầy dầu mỡ gần cửa điếm trọ đang có một
thiếu niên mình bận đồ đen ngả người ở đó, trên bàn còn để một
cái túi vải, mới nghĩ, đây hẳn là chủ nhân của con lạc đà mà điếm
tiểu nhị nói tới. Người này hình như đã ngủ rồi, mặt vùi trong cánh
tay, hoàn toàn chẳng nhìn được, chỉ lộ dáng nghiêng nghiêng, thân
hình xem ra rất gầy gò, dáng người rất đĩnh đạc, cũng rất tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.