LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 130

nàng một cách ấm áp như thế. Nghĩ tới đây, lòng nàng dường như
vững lại, nhìn ba người nọ, trong lòng chỉ cảm thấy sự hèn hạ của
chúng. Chỉ nghe nàng khẽ nở nụ cười xinh, cất giọng thanh nhã:
“Vậy cũng không bán được. Mấy món châu ngọc này của tiểu nữ tuy
không phải là tốt, có khi còn có chút hèn kém, nhưng cũng thường
kề cận bên người, dù bán ra cũng phải có quy củ. Tiểu nữ trước giờ
chỉ bán cho nam nhân, nếu không phải nam nhân, trong tay thiếp
tuy là châu vỡ ngọc nát cũng đâu chịu dễ dàng bán ra? Có bán cho
cũng sợ hắn không có phúc mà hưởng.”

Mọi người trước chỉ thấy nàng dung mạo như hoa, cười nói xinh

tươi, không ngờ khi đổi giọng cũng sắc bén như thế. Lời này như
đâm thẳng vào đáy lòng kẻ vừa hỏi, người nọ vỗ bàn, nắp tách trà
“soạt” một cái bay vụt lên, chỉ nghe gã giận dữ quát: “Tiện nhân,
ngươi!”

Hồ Thất Đao bên kia cũng không thuận mắt, không kìm được

vỗ bàn đứng dậy, chửi: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì!”

Hai người đó cứ thế trừng mắt nhìn nhau, gã bên kia nói:

“Ngươi thật sự muốn đánh một trận trước linh vị Cù Bách Linh sao?”

Hồ Thất Đao nói: “Thế thì làm sao?”

Gã kia nhìn một vòng, dường như đã nuốt cơn tức xuống, nói:

“Lão tử muốn giết một kẻ trước linh vị Cù Bách Linh, có điều kẻ
đó không phải là ngươi!”

Lý Bạn Tương không muốn nợ của mình còn chưa xử lý xong,

trong đây đã có người náo loạn, chỉ nghe hắn chuyển đề tài, hỏi:
“Dực công tử, châu báu của Chu cô nương đã bán xong, chúng ta
thanh nợ trước chứ nhỉ?”

Dực Liễm gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.