LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 145

quyền, danh, thanh, sắc, uy, bức, lợi, hại, thần sắc vẫn thản
nhiên, chỉ là Vạn cổ mây trời nhẹ cánh lông, như hắn nói: “Mười bảy
vạn lượng sao lại nặng? Thân ta sao lại nhẹ?”

Trong nội đường, bỗng một lão nhân “hừm” một tiếng. Tiếng

này của lão trầm nặng có lực, tựa như vang ngay bên tai mỗi người.
Ba người của Văn gia nọ mặt hơi biến sắc, liếc mắt nhìn sang, chỉ
thấy góc tây có một lão nhân râu mày hoa râm. Lão nãy giờ không
lên tiếng, mọi người cũng không để ý đến lão. Lúc này lão chợt
“hừm” một tiếng đã lộ ra khí độ của mình. Chỉ nghe lão nhân đó nói:
“Ngươi chẳng hại được hắn.”

Mọi người nhìn lão nhân nọ, thấy lão khoác trường sam màu

vàng nhạt, chất liệu cực tốt, giống loại người an nhàn tôn quý, đôi
mắt dưới mi mày dài thì cực kỳ trầm tĩnh. Mũi sư tử, miệng rộng,
mặt chữ quốc, cả con người, cả diện mạo đều khí thế cực độ. Vốn
lão không lên tiếng thì ở đây nhìn có lực nhất hẳn là Cù Bách Linh
trong di ảnh, tuy chỉ là nét bút của thợ vẽ nhưng có thể nhìn ra khí
thế lúc sinh tiền. Nhưng lão nhân này vừa mở miệng, mọi người
ngạc nhiên nhận ra sự tồn tại của lão, mới cảm thấy khí độ của lão
tựa như còn cao hơn Cù Bách Linh đã khuất. Chỉ nghe gã Văn gia nọ
sắc giọng hỏi: “Lão là ai?”

Lão nhân kia nói: “Ngươi không nhận ra ta, ta lại nhận ra ngươi.

Người ngoài không biết Văn gia trừ nhà chính ra còn có biệt viện sau
núi, nhưng ta biết. Nghe nói biệt viện sau núi gồm có bốn lầu các
Hành, Tàng, Dụng, Xả, các ngươi luyện chưởng lực Âm trầm trúc, sư
đệ ngươi còn biết nội công Nhất lôi thiên hạ hưởng, vậy hẳn là
người trong Địa Tàng các rồi. Trương Ngũ Tàng, Cổ Cự, Vu Hiểu
Mộc, mấy đạo tặc Sơn Đông năm xưa, từ lúc nào quy phục vào biệt
viện sau núi của Văn gia thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.