LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 147

trước. Đây là biện pháp trong khi không có biện pháp, ngươi cho
rằng ta muốn hằng năm vung đi một đống tiền lắm sao?”

Nói xong, lão nhìn Dịch Bôi Tửu, tủm tỉm. “Dịch công tử, một văn

tiền đó của ta có còn hay không?”

Dịch Bôi Tửu cười khẽ rồi lấy ra một văn tiền đồng dùng tơ

buộc lại, đặt cạnh cây đàn. Lão nhân kia cười, nói: “Còn là tốt, còn là
tốt. Ta giúp cậu đuổi ba tên tiểu tử này đi, ta với cậu lại thong thả
thanh nợ, thanh nợ xong xuôi chúng ta đi uống rượu.”

Dịch Bôi Tửu mỉm cười, gật đầu. Lão nhân kia liền đứng dậy,

Trương Ngũ Tàng thấy dáng bước tới của lão, trong lòng chợt lóe,
nhớ tới một người Văn Hàn Lâm từng nói với mình, bèn kêu: “Lão
chính là kẻ lẩn trong giang hồ đã lâu, Lỗ - Bố - Thí?”

Lỗ Tiêu sửng sốt, dường như không nghĩ tới tiểu tử này lại có thể

đoán ra danh hiệu của mình năm xưa. Lão vốn cách khá xa, lúc này
thân hình bỗng như nở to ra, rộng như cá côn, dày như chim bằng,
tà áo màu vàng nhạt tung mạnh lên, miệng hô: “Ngươi biết được về
lão phu, thật hiếm có!”

Đám Trương Ngũ Tàng đã kinh hãi lắm, đâu ngờ đến đây sẽ

đụng phải nhân vật đã thành truyền kỳ trên giang hồ này. Chỉ thấy
bóng hình lão nở to, mạnh mẽ tràn trề, xuất thủ quả nhiên không
giống võ công thông thường, hoàn toàn không phải là đấm đá mà là
duỗi một bàn tay to lớn chụp thẳng xuống đầu ba người Trương
Ngũ Tàng, một chưởng ấy giống thiên la địa võng phủ hết mọi lối
của ba người Trương Ngũ Tàng.

Không nhắc tới cảm nhận của ba người đó, mấy người Ngô Tứ,

Lý Bạn Tương, Ngọc Tê Tử ở bên đều trố mắt, líu lưỡi. Trước nay
bọn họ chưa từng nhìn thấy loại công kích này! Cũng từ một chưởng
này bọn họ mới biết hóa ra trong nhân gian còn có loại cao thủ nào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.