LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 213

Cảnh Thương Hoài biết, không phải ái tình thay đổi, mà là tuổi

tác khác rồi, cảm nhận cùng thể hiện đối với ái tình cũng đã thay
đổi. Hôm nay, Cảnh Thương Hoài danh đã thành, nghệ đã cao, suốt
năm vất vả, thường bận tới mức không biết mình đã rửa mặt hay
chưa, chỉ có một khoảnh khắc sắp gặp mặt Sính Nương, hai, ba dịp
hiếm có trong năm ấy hắn mới nghĩ tới việc chỉnh trang bản thân
một chút, cũng nghĩ tới dung mạo của mình.

Xuôi ngõ Phụ Đức ở phía đông thành, đi thẳng vào sâu bên trong

là tới nhà Sính Nương. Nơi đó là một cái nhà nhỏ bình thường, trước
cửa có gốc cây du lớn, Cảnh Thương Hoài đứng dưới cây du gọi cửa,
nha hoàn Bạn Thư Nhi tới mở cửa. Bao nhiêu năm rồi, Bạn Thư Nhi
đã nhớ được hắn là Cảnh cữu gia ở đây. Cảnh Thương Hoài lại vỗ vỗ y
phục của Tiểu Lục Nhi, phủi đi bụi đất rồi mới dẫn nó vào nhà.
Trong nhà giản dị, sạch sẽ, cửa sổ đằng tây đang mở để đón ánh
sáng. Căn phòng trống trải, ở chính giữa chỉ đặt khung cửi, đây là
công việc hằng ngày của Sính Nương, nàng dựa vào nó để lo việc tiêu
dùng trong nhà. Sính Nương không có ở đây, trên khung cửi đang
căng một tấm lụa vàng nhạt, bên trên có thêu chữ, đã dùng chỉ đen
thêu xong già nửa. Bút tích trong đó uyển chuyển như ý đủ thấy tay
nghề thêu thùa điêu luyện. Cảnh Thương Hoài nhìn vào, thấy là
một bài thất luật, hóa ra là một bài thơ xưa hồi ở Trung Châu, hắn
gửi cho Sính Nương, thơ không hay, chỉ tính là cảm thán nhất thời,
chữ cũng là chữ của mình:

Bách xích lâu đài đại hảo xuân,

Dung hoa như tạ vũ như bồn.

Kỷ canh thiên mạch hằng vô hoạch,

Lịch kinh phong tuyết lược thức kinh.

Hồi thủ thương mang vô cựu lộ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.