LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 264

sắc

(41)

”. Ngắm cảnh trí này khiến người ta cảm thấy sống tới già

nơi quê mùa này cũng cam lòng. Lúc lão nấu cơm xong, Lạc Hàn

lại lên thuyền như trước, hai người yên lặng ăn cơm.

Mười mấy ngày nay, tuy Triệu Vô Cực chưa từng quên thân phận

đôi bên nhưng đã cảm thấy hai người giống như bằng hữu. Một
đời này lão ít có bằng hữu, nhưng ở một chỗ với Lạc Hàn, lão tựa như
quên đi tuổi tác của bản thân, chỉ cảm thấy như cò vạc một bè, đôi
bên không hề nghi kỵ.

Ăn cơm xong, Lạc Hàn nhất thời không động đậy, Triệu Vô Cực

cũng không vội thu dọn. Hai người ngắm ráng chiều kia, cả con
sông dường như được phủ lên một tầng vàng óng.

Hồi lâu, Lạc Hàn chợt nói: “Ta phải qua sông rồi.”

Triệu Vô Cực ngạc nhiên, tựa hồ không kịp phản ứng.

Lạc Hàn ngắm ráng chiều nơi chân trời, diễm lệ là thế, xán lạn

là thế, nhưng mặt trời vừa xuống, chúng sẽ lập tức thuộc về ngày
hôm trước. Còn ngày mai ư, chiều ngày mai, ai mà biết sẽ là sắc
mây gì, không chừng còn biến thành nặng nề, u ám. Hôm nay có lẽ
thuộc về bọn họ, ráng chiều sau cùng của hắn cùng một lão đầu.
Phiêu dạt tương ngộ, ngẫu nhiên hiểu nhau, có điều giờ Lạc Hàn nói:
“Ta phải qua sông.”

Triệu Vô Cực nghe tới lần thứ hai mới tựa như hiểu được. Lão

cũng nhìn về ráng chiều sặc sỡ, không nói gì. Đời này, những cuộc
gặp gỡ ly kỳ của lão nhiều không đếm được, nhưng cùng thiếu
niên này ngồi trên một chiếc thuyền con, cùng trải thú ngư tiều,
cùng ăn cơm hơn chục ngày, phong vị trong đó thật như là truyền
thuyết. Nhưng khổ nỗi, tất cả truyền kỳ đều không được lâu dài,
thiếu niên này kiệt ngạo khó thuần mà bản thân lão thì cũng là
người trong cái xã hội hiện thực này. Trong cái xã hội hiện thực này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.