LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 267

muốn mượn một kiếm của ngươi. Sau bảy ngày, đại cục đã thành,
tới lúc ấy ngươi có muốn đi cũng không đi được nữa. Kỳ thực,
chuyện này với ngươi cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt. Dựa vào
tài năng của ngươi, chôn danh ở tái ngoại há chẳng đáng tiếc sao?
Giờ vừa hay là cơ hội tốt, chỉ cần ngươi nắm lấy, có rất nhiều
thế lực mặc ngươi sử dụng, chưa chắc ngươi không thể tự thành một
phe, dựng riêng cờ xí. Bọn ta chỉ muốn ngươi đi đầu, đánh một trận
với Viên lão đại, quấn lấy hắn, thu hút tinh lực của hắn, mọi
người sẽ có cơ hội cải biến cục diện Giang Nam.”

Lạc Hàn lãnh đạm hỏi: “Nếu không thì sao?”

Triệu Vô Cực nói: “Vậy tiểu lão nhi đành xuất thủ thôi.”

Lạc Hàn đứng dậy, bên trái hắn, ánh chiều len tới, chiếu rạng

nửa khuôn mặt bên trái. Đấy là một nét mặt vững vàng mà đẹp đẽ,
tuy không cất tiếng nhưng đường nét ấy tựa như đã nói lên lời
hắn muốn nói: Hắn muốn sống cuộc sống của mình, không
muốn dây dưa hay ràng buộc, không cần thế lực, cũng không
muốn để kẻ khác sử dụng, chỉ nghe hắn lẳng lặng nói: “... Chiến
thôi!”

Cảnh Thương Hoài một đường đuổi gấp, tới được Thái Thạch Cơ

cũng chỉ tốn có hai ngày. Bờ sông trống không. Lúc hắn tới bên
sông đã là giờ Tý nửa đêm. Mùng Ba tháng Mười một, một vầng
cong mỏng như có như không treo trên nền trời, đấy hẳn là mặt
trăng, kẻ mắt kém gần như nhìn không ra.

Trăng mảnh như tơ, bờ sông dưới trăng chẳng có ai, không Lạc

Hàn, cũng không Triệu Vô Cực, Cảnh Thương Hoài chỉ thấy một con
thuyền. Sở dĩ con thuyền này thu hút sự chú ý của Cảnh Thương
Hoài là bởi nó nằm trơ trọi cách bờ bốn, năm trượng, trên sàn đồ
vật tán loạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.