LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 2 - Trang 48

Chu Nghiên sững người, lại nghe đàn khúc đã vang lên, tựa như có

giọng nói trầm nhẹ: “Muốn múa hãy múa đi!” Đôi chân Chu
Nghiên bất giác cử động. Chỉ có múa một khúc mới có thể quên ưu
sầu. Khúc đàn kia mở đầu thì mênh mang, man mác, nhập đề rồi
thì dần chuyển bổng trầm, ra là khúc Lục ma thời Đường. Chu
Nghiên nghiên cứu sâu về âm luật nên nhận ra ngay, bèn theo đó
múa điệu Chá chi

(12)

. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng xoay rồi bẻ cành,

vin hoa, tất thảy đều là động tác trong Chá chi vũ. Những người
ngồi đấy nhất thời xem mà ngây người, từ lâu đã nghe tiếng “Chu
Nghiên múa một điệu, ngàn vàng cũng khó mua
”, ai ngờ hôm nay lại
được tương ngộ ở cái thành vắng vẻ này, lại còn được thấy nàng
múa trong tâm trạng thế kia. Tam Nương khe khẽ gõ phách, có khi
nàng là người duy nhất đang ngồi đây nhận ra được điệu múa này.

Tiếng đàn của thiếu niên dưới lầu nọ lại trở nên mênh mang,

mỗi khi vang lên như nâng bước cho Chu Nghiên. Miệng người nọ
dường như vẫn đang ngâm nga nho nhỏ, vì cách xa, nghe không rõ,
Thẩm Phóng kiên nhẫn lắng tai, hình như là Đình vân của Đào
Tiềm. Màn múa này kéo dài suốt khoảng thời gian một bữa cơm,
đột nhiên thiếu niên thu ngón, Chu Nghiên đang xoay nhanh cũng
dừng phắt lại, hai bên phối hợp khéo đến mức tưởng như trong
lòng đã ngầm hẹn, luyện tập tới nhuần nhuyễn rồi. Thẩm Phóng
nghe thấy thiếu niên nọ lúc thu ngón than rằng: “Tự cổ tài nhân
hay tịch mịch, cần chi lưỡng lự chuyện ở đi”, lời này tựa như nói với
Chu Nghiên vậy.

Một điệu múa như cầu vồng rủ mây, mỹ diệu muôn phương,

sớm đã khiến đám người Kim ở lầu đối diện xem mà vò đầu bứt
tai, hưng phấn dạt dào. Sứ Kim Bá Nhan vỗ mạnh tay, thốt lên:
“Tuyệt kỹ thế này, nếu không đem về dâng lên Hoàng thượng, há
chẳng đáng tiếc sao! Người đâu! Xuống mời Chu Nghiên cô nương
lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.