LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 13

C

Tàn chương 1
BI HỒI PHONG

ách thành Giang Ninh ba mươi dặm có bến đò cổ Thuận
Phong. Từ khi bến lớn của thành Giang Ninh bị quân đội trưng
dụng, bến cổ Thuận Phong trước giờ hiu hắt bỗng như tìm lại

được sức sống, khách đến thuyền đi, chẳng mấy năm mà đã đông
đúc, náo nhiệt trở lại.

Ngoài bến, có một cái miếu Thuận Phong cũ kĩ, xa xưa hệt bến

cổ nọ. Miếu không được coi là lớn nhưng khá thiêng, khách đi ngang
qua không thể không vào thắp một nén nhang, xin cái may mắn đi
đường thuận lợi, bởi thế vài năm nay xung quanh miếu đúng là
tưng bừng hẳn lên. Đây vốn là miếu Nguyệt Lão, bán từ hương hoa
tiền giấy, Phật m

(2)

, đèn dầu, đồ mạ… cho tới đồ cổ thật giả,

thức ăn linh tinh, tất tật theo dòng người đông đúc mà trở nên
phồn thịnh.

Có điều, cái tấp nập đó cũng là được xây dựng trên một mảnh

hoang vu. Trong vòng mười dặm xung quanh là làng chài tiêu điều
bởi nạn đao binh. Mảnh đất Giang Nam rộng lớn đại để có bộ dạng
thế này. Đôi lúc, trong tranh thủy mặc ta sẽ trông thấy một, hai chỗ
vàng son rực rỡ, người xem cứ mãi trầm mê trong đó, cho rằng
quốc gia đã hưng vượng trở lại, mộng phồn hoa quay về, kẻ thống
trị bởi thế mà chỉ trỏ núi sông, yến ẩm vui chơi, cho rằng bọn họ
thật sự đã an bang định quốc. Nhưng lầu son gác tía là lầu son gác
tía của họ, còn sắc đói kém nhợt nhạt như màu thủy mặc chính là
màu da của đám dân đen. Cái màu ấy đưa vào tranh vẽ, bãi bồi
trồng rau, ngư tiều bến cũ, dưới ngòi bút của kẻ tao nhã cũng có
thể phác lên một vẻ đẹp đẽ đặc biệt. Có điều vào lúc ấy, chỉ e đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.