LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 205

Hoa Trụ cười, bảo: “Không sai, Triệu lão đã thoái ẩn giang hồ hơn

mười năm, quả thật là lựa chọn của bậc trí giả. Khổng Tử nói: Bậc
hiền ứng xử trong thế đời, hợp thì tiến, không hợp thì thoái, luôn
lấy việc không phiền muôn dân, không tổn thân mình, không sai
mệnh trời làm tâm ý, hành động này của Triệu lão quả nhiên khiến
người khác kính phục.”

Triệu Vô Lượng cười nhạt một tiếng, nhẩn nha nói: “Vậy cũng

phải, huynh đệ ta thoái lui, đem mấy việc phiền muôn dân, che
mắt thiên tử, vây bủa thiên hạ để thỏa dục vọng của mình nhường cả
lại cho Đề kỵ rồi, đúng là rất đáng kính phục.”

Triệu Húc thấy nãy giờ bọn họ lời qua tiếng lại nhàn nhã, không

hiểu mô tê gì, lúc này mới nghe ra mùi đao kiếm vàng đá tóe lửa,
tinh thần không kìm được chấn động.

Chỉ thấy Triệu Vô Lượng khua tay, nhìn Hoa Trụ. “Chẳng qua,

theo ý của tiểu lão nhi, gọi là anh hùng đương nhiên phải lòng mang
quốc gia, trên bảo hộ tông miếu, trung quân ái dân, lấy đó làm
đầu, không biết nói thế có đúng hay không?”

Hoa Trụ nhìn lão có chút thấu hiểu, cười khẽ. “Xem ra trong lòng

Triệu lão vẫn một mực hoài niệm nhị đế.”

Trong lòng Triệu Vô Lượng nhói đau, đây là chủ đề xót xa nhất

trong lòng lão, không thể dung cho mấy kẻ trẻ ranh như Hoa Trụ
nhắc tới nhẹ tênh như thế, bèn giận dữ nói: “Không sai, thân là con
dân, không thể lòng nhớ hai vua, đón di cốt về thì gánh không nổi
hai chữ anh hùng!”

Lão hận nhất đương kim thiên tử, tức Khang Vương Triệu Cấu

thuở xưa cũng chính là ở chỗ này. Hắn vì tham ngôi đế của mình
mà nhiều phen khinh bỏ việc đón hài cốt hai vua trước, cứ táng ở
Hoàng Long, trong lòng Triệu Vô Lượng, kẻ này thực đã thành phản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.