LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 37

Tôn lão đại nọ tuy mặt mày âm trầm nhưng giọng nói lại ôn hòa:

“Ngươi chắc chứ?”

Hán tử mặt rỗ cười nịnh, nói: “Ma Tam tôi lá gan lớn đến đâu

chứ, chưa nghe ngóng rõ ràng sao dám bày trò trước mắt lão nhân
gia ngài.”

Tôn lão đại đặt một mảnh bạc vụn vào tay Ma Tam, quay mặt sang

nói với ông cháu lão đầu mù: “Có việc cho ông cháu hai người đây,
lão long đầu nhà ta đặc biệt gọi, muốn nghe khúc này, các người đi
theo ta đi.”

Tiểu cô nương có chút sợ hãi, ông nội nàng lại không hổ là nhân

vật từng lăn lộn trong Bát tự quân năm xưa, khẽ nắm tay nàng biểu
thị sự an ủi. Tôn lão đại thấy hai người không nhúc nhích, liền xẵng
giọng quát: “Sao thế? Còn đợi ta giúp các người thu dọn à?”

Lão đầu mù hít một hơi, miệng lầm rầm than: “Tới đây, tới

đây.”

Thế là hai ông cháu theo Tôn lão đại đi tới một quán rượu cách

đó không xa. Quán rượu ở mặt đường, cực kỳ sơ sài, chỉ có mấy cái
bàn với ghế băng. Bên ngoài náo nhiệt là thế, lạ là bên trong lại
chẳng có ai. Cũng phải, có Tôn lão đại lên tiếng, trong cái quán này
còn có phường tạp nham nào dám lưu lại đây? Chỉ thấy đằng bên
trái trơ trọi một cái bàn, chỉ có một lão đầu nhi tuổi ngoài năm mươi
ngồi đó. Lão đầu nhi này đầu bóng loáng, mặt đỏ hồng, là một
người trọc đầu. Lão ăn mặc như bách tính thông thường nhưng một
thân khí độ cực kỳ phóng khoáng, nhìn một cái là biết không phải
người thường. Lão mù cùng cháu gái dò dẫm bước vào, Tôn lão đại tới
trước mặt lão đầu kia thì uy thế tựa như tan đi hết, thấp giọng
bẩm báo: “Lão long đầu, thuộc hạ đem người tới cho ngài đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.