LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 63

M

Tàn chương 3

TIẾC MỸ NHÂN

t khúc hát do những người khác nhau hát, hiệu quả đương

nhiên không giống nhau.

Có thể khiến cho một khúc từ ngắn trong một đêm trở nên nóng

hổi, Lâm An chẳng ai bằng Chu Nghiên, mà dọc Trường Giang ắt
chỉ có Tiêu Như.

Đây là luật bất thành văn trong nhân thế, ấy gọi là “qua được

phẩm bình, giá lên trăm lần”. Trên đời này có biết bao nhiêu ý hay
lời đẹp còn chưa kịp để người có năng lực bình phẩm, giới thiệu đã
mai một mất tăm đây? - Trong mắt Tiêu Như thoáng hiện một nét
tịch mịch. Nàng ngồi tựa trước lầu, một thân áo lam váy vàng.
Nàng sống ở thành Kim Lăng đã lâu. Khí thế đế vương của thành
Kiến Khang đã tiêu tan từ lâu, binh đao loạn lạc dài ngày, chỉ còn
nàng là truyền kỳ duy nhất còn lại trong tòa thành này có thể vin
vào mà nối lại giấc mộng phồn hoa xưa. Có lúc nàng sẽ tựa song
cửa sổ mà hát, thanh điệu đẹp đẽ, cả thành ngợi khen. Cho nên, trong
tòa thành trầm lặng này thường có những người nhàn rỗi, tới tối
khi không còn bận bịu thì sẽ dạo bước tới ngoài song cửa sổ nhà nàng,
chỉ để cầu may, được nghe nàng hát một khúc. Khúc ca đẹp mà
buồn của nàng, vốn là để cười nhân thế tầm thường phiền phức
này, nhưng cái cười chê ấy lại khiến cho ý vị của nhân thế thêm
nồng, tựa ánh vàng óng tàn lụi trên dòng Tần Hoài trong cảnh
chiều nồng nàn. Cái đẹp trong nhân thế đáng để lưu luyến vốn
không nhiều, khúc ca của Tiêu Như xứng đáng được xưng tụng như
thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.