LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 3 - Trang 84

tiến lên. Đó là bội đao Viên Thần Long tặng Tiêu Như, rất xinh
xắn, từ ngày nhận chưa từng rời khỏi nàng.

Ngẩng đầu lên, trong mắt Tiêu Như có chút mê man như sương

khói, chỉ nghe nàng khẽ nói: “Hôm nay kết duyên, hai lòng không
đổi. Thần Long, muội cũng không nhiều lời nữa, chàng chưa tới
nhưng cứ như thế, mà cũng là như thế rồi.”

Nữ tử giọng khàn bên cạnh bỗng nổi giận, the thé cười. “Muội nói

này Như tỷ, thật chưa từng thấy ai ti tiện như tỷ, chẳng khác ôm gà
trống bái đường. Tỷ đau lòng đến phát điên hay si dại ra rồi? Viên
đại nọ có gì tốt, đáng để tỷ làm mất mặt người của chín họ như
thế?”

Thân người Tiêu Như khẽ run, nàng không muốn quay lại nhìn

mặt nữ tử cay độc kia vào lúc này, chỉ lãnh đạm nói: “Đây là chuyện
của ta, ta yêu bội đao, không yêu gà trống. Con gà trống đó, hay là
muội cứ giữ lại đi.”

Nữ tử nọ chực mở miệng, bỗng ở góc sâu của điện có người đã lẳng

lặng tiến vào từ lúc nào, quát lớn: “Cút!”

Một chữ “cút” này phát ra đúng lúc nữ tử giọng khàn kia định lên

tiếng mỉa mai, ả bị người nọ một câu áp chế, sự buồn bực trong
lòng lập tức dâng mạnh, vô số nỗi khó chịu nhất thời chuyển ngược,
công thẳng vào tâm mạch. Nữ tử nọ ôm ngực, đau đớn kêu: “Ai?”

Người kia không đáp, chỉ lần nữa cất tiếng quát lớn: “Cút!”

Người trong chín họ đang ngồi đó kinh sợ kêu lên: “Tiền lão

long, là Tiền Cương Tiền lão long.”

Người ở sâu trong điện nọ cười khà khà, nói: “Không sai, chính là

Tiền Cương ta. Chớ có đợi ta ra tay đuổi lũ thỏ nhép các ngươi, đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.